BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1289

Nhờ Trình Vận đưa Hồng Mẫn Nhi đến bên cạnh anh ta, nhờ Hồng Mẫn

Nhi khơi gợi cảm hứng khiến anh ta lại một lần nữa sáng tác được ca khúc
mà anh ta hài lòng. Anh ta là một người sáng tác, việc sáng tác chính là
sinh mạng đối với một tác giả như anh, nếu không thể viết ra được lời nhạc
và ca khúc thì có sống cũng chẳng có ý nghĩa.

“Em cũng cám ơn Chị Vận nhiều lắm, nếu chị không đưa em đi

Hongkong thì Hồng Mẫn Nhi sẽ không có ngày hôm nay.” Hồng Mẫn Nhi
giơ ly rượu lên tỏ ý muốn cám ơn Trình Vận.

Trình Vận nhẹ giọng cười nói, “Chẳng lẽ hôm nay gặp nhau chỉ để nói

cám ơn thôi sao?”

Hồng Mẫn Nhi nhẹ nhàng cắn môi, nhìn về phía Lương Phàm, gương

mặt ửng hồng, “Lương tiên sinh, cám ơn anh đã viết bài hát hay như vậy
dành riêng cho em.”

Lương Phàm lãnh đạm nói, “Người hâm mộ thích em nên mới cảm thấy

bài hát của tôi hay.”

“Không đúng, họ thích bài hát do anh viết ra, nên mới thích lây qua em.

Thật đấy.” Hồng Mẫn Nhi nói một cách kích động.

Bình An khẽ nheo hai mắt, nhìn vẻ sùng bái ngưỡng mộ đối với Lương

Phàm được biểu hiện vô cùng rõ ràng trong mắt của Hồng Mẫn Nhi.

Sự sùng bái và ngưỡng mộ đối với một người đàn ông sẽ rất dễ dàng

biến thành động lòng.

Đột nhiên trong lòng nảy sinh cảm giác ưu phiền một cách khó hiểu, cô

rất mong tất cả chỉ vì cô suy nghĩ quá nhiều.

“Được rồi được rồi, mặc kệ người hâm mộ thích người nào trước, bây

giờ Mẫn Nhi đã thành công rồi, anh cũng đã viết ra được ca khúc rồi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.