BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1334

Bình An và Phương Hữu Lợi quay sang nhìn nhau, lúc này thì còn ai tới

nữa?

Sau khi cửa mở ra, một bóng dáng cao to mạnh mẽ đi vào, Bình An vừa

xoay người thì nhìn thấy một đôi ánh mắt hoa đào đen nháy thâm thúy, ánh
mắt đưa tình rơi vào trên mặt cô, nụ cười vẫn bình tĩnh, thong dong hào
phóng như mọi khi, “Chào bác trai, bà ngoại, ngại quá, con tới trễ.”

Nghiêm Túc... Bình An quá bất ngờ nên không kịp phản ứng.

Phương Hữu Lợi đã giận tái mặt, “Sao cậu lại đến đây?”

Viên lão phu nhân mang ngoắc ngoắc Nghiêm Túc đi tới, nói với Phương

Hữu Lợi, “Mẹ kêu Nghiêm Túc tới đấy, sinh nhật bạn gái nó sao nó lại
không thể tới dự chứ. Dù sao mọi người đều là người một nhà, cùng ăn một
bữa cơm gia đình thôi mà.”

Ai là người một nhà với nó! Phương Hữu Lợi gầm gừ trong lòng, nhưng

người ta là được mẹ vợ kêu tới, ông làm sao có thể nói ra nói vào cái gì.

“Sinh nhật vui vẻ.” Nghiêm Túc cúi đầu nhìn Bình An, đưa cho cô bó

hoa hồng đang cầm trong tay.

Bình An sững sờ nhìn anh, trong lòng nảy sinh mấy phần áy náy.

Ánh mắt Nghiêm Túc lấp lánh, khóe miệng mang theo nụ cười dịu dàng,

như biết trong lòng cô đang nghĩ gì nên giơ tay lên sờ sờ gò má cô, bất quá
khi cảm giác được hai luồng mắt thập phần lạnh lẽo của ai đó thì Nghiêm
Túc cười cười thu tay trở lại, “Sao thế, không hoan nghênh anh tới đây à?”

“Không phải!” Bình An đã lấy lại tinh thần, nhận lấy hoa hồng anh đưa,

trong lòng ấm áp đến cảm động, không nhịn được nhón chân lên hôn môi
anh một cái, “Cám ơn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.