BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1342

“Phụ nữ yêu nhất chính là tình yêu.” Trình Vận cầm một quyển tạp chí

đặt bên cạnh lên, bên trên có hình của Hồng Mẫn Nhi. Chị xem một lát, ánh
mắt tựa như được phủ kín bởi một màng men say, thanh âm thật thấp, “Mẫn
Nhi thật sự rất thành công nha.”

Mới đây, Hồng Mẫn Nhi nhận được giải giọng ca mới có tiềm năng nhất,

bài hát đi thi là ca khúc do Lương Phàm sáng tác. Phải nói, mỗi một bài hát
cô ấy hát đều là do Lương Phàm viết riêng cho cô ấy, có người trong giới
truyền thông còn hoài nghi hai người bọn họ đang vụng trộm yêu nhau.

Fan ca nhạc liền ghép đôi bọn họ thành kim đồng ngọc nữ.

Nếu muốn nói kim đồng ngọc nữ... hẳn phải là Trình Vận và Lương

Phàm chứ, sao có thể là Hồng Mẫn Nhi? Người phụ nữ nào nguyện ý nhìn
người đàn ông mà mình yêu thương thành đôi với một người phụ nữ khác
đây?

Tối nay Trình Vận cố ý tới tìm cô nhưng thật ra là muốn nói gì đó với

Hồng Mẫn Nhi chăng? Bình An đột nhiên nhớ tới ánh mắt lóe ra vẻ do dự
lúc đó của Hồng Mẫn Nhi, trong lòng càng cảm thấy bất an.

“Chị Vận, chị và Lương Phàm... gần đây thế nào?” Bình An nhẹ giọng

hỏi.

“Tụi chị đã rất lâu không gặp nhau rồi.” Trình Vận mỉm cười nói, để tạp

chí xuống, lại uống thêm một ly rượu sake, lông mi rung động mấy cái,
“Chị với Lương Phàm quen biết nhau từ lúc sơ trung, lúc chị thích anh ấy,
chị còn không biết mình là con gái riêng của Lương Bỉnh Khôn...”

Lương Bỉnh Khôn là em trai của Nghiêm lão phu nhân, là một nhân vật

thuộc giới chính trị.

Bình An thương tiếc nhìn Trình Vận. Giọng chị ấy tuy vẫn bình tĩnh

nhưng vẫn có thể nghe ra trong đó một nỗi bi thương nhàn nhạt và nhớ tiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.