BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1412

Nghiêm Túc thở hổn hển, đôi mắt luôn say đắm nhìn cô giờ càng trở nên

tối sầm sâu thẳm, môi vẫn dán sát vào môi của cô không nỡ rời đi.

“Em cũng rất nhớ anh.” Bình An đưa đôi tay trơn mềm quấn vào trên cổ

anh, nói bằng giọng mềm nhũn, “Chờ em làm xong việc này, em sẽ có thể
ngày ngày ở cạnh bên anh.”

Nghiêm Túc than nhẹ trong lòng một tiếng, cô làm sao có thể có thời

gian ngày ngày ở cùng với anh được, “Sức khỏe của Viên lão phu nhân sao
rồi?”

Nhắc tới bà ngoại, trong lòng Bình An trầm xuống, nghĩ đến cái ngày

càng ngày càng đến gần kia, cô liền cảm thấy một trận sợ hãi và đau lòng,
giọng cố nén nghẹn ngào, “So với trước kia tốt hơn nhiều.”

“Tối nay chúng ta đến ăn cơm với bà nhé.” Nghiêm Túc kéo Bình An

vào trong ngực, dịu dàng nói.

Bình An sụt sịt, “Nếu ngoại có thể thấy được em kết hôn thì tốt quá.”

Nghiêm Túc đang ôm cô đi tới phòng khách, nghe được cô nói vậy thì

hơi khựng một chút, thanh âm khàn khàn mờ ám hỏi: “Bình An, thế này có
tính là em đang cầu hôn anh không?”

Bình An trợn tròn hai mắt, “Vậy mà là cầu hôn anh á?”

“Ừ, mặc dù không quá trực tiếp, nhưng anh hiểu được ẩn ý trong lời của

em. Em yên tâm, anh sẽ đồng ý với em mà.” Nghiêm Túc cười tươi như
xuân về hoa nở, “Ngay cả nhẫn cầu hôn anh cũng đã chuẩn bị giúp em rồi
nè.”

Vừa nói vừa giống như ảo thuật gia tự đắc xòe hai tay ra, trên lòng bàn

tay xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo đang bắt ánh đèn lóe ra
ánh sáng lóng lánh. Bình An ngây ngẩn cả người, chiếc nhẫn kim cương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.