BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1411

lúc nào thì bạn gái của anh mới có thể nhớ tới anh. Đã nói muốn gặp mặt từ
tuần trước, em cứ hẹn lần hẹn lữa thôi ngày mai đi, hết ngày mai, rồi lại
ngày kia...”

Bình An cười khanh khách, “Anh thật giống một oán nam rồi.”

“Là lỗi của ai vậy?” Nghiêm Túc nâng cằm của cô lên, khẽ nheo mắt

nhìn Bình An, đôi mắt đen sâu thẳm giống như đá quý sáng bóng tĩnh mịch,
đôi môi khêu gợi hơi cong lên, nếp nhăn nhàn nhạt khi anh cười, ánh mắt
chuyên chú say đắm nhìn Bình An.

Cho dù hai người đã qua lại cũng gần hai năm rồi, nhưng cô vẫn cảm

thấy anh thật sự hấp dẫn đến mức khiến trái tim cô đập dồn dập như trước.
Đúng là đàn ông đẹp trai thật không dễ đối phó, dưới ánh mắt sáng quắc
của anh, thanh âm của cô đâm ra lí nhí như muỗi, “Dạ là lỗi của em ạ, em
đã xem nhẹ ngài. Ngài đại nhân đại lượng đừng so đo với em nha.”

Đây là thái độ nhận sai đó sao? Ánh mắt Nghiêm Túc trầm xuống, cúi

đầu cắn môi của cô.

Bình An bị cắn đau, ngẩng đầu trợn tròn mắt.

Nghiêm Túc đè cái ót của cô lại, kéo cô lại ôm sát vào lòng, đầu lưỡi linh

hoạt nhẹ nhàng dò vào cái miệng mang mùi đàn hương, răng môi quấn
quýt, động tác ngang ngược mà không thô lỗ. Mấy ngày nay, ngày nào anh
cũng muốn thấy cái miệng cười ngọt ngào này của cô, nhớ giọng nói mềm
mại khi cô làm nũng ở bên cạnh anh, nhớ đến cô luôn giống như gấu mèo
nằm quấn ở sau lưng anh sưởi ấm...

Anh nhớ cô đến như vậy, mà cô lại chẳng cảm nhận được chút nào, khiến

anh rất buồn bực.

“Ưm... Nghiêm Túc...” Bình An bị hôn đến thở không nổi, đưa hai tay

bắt lấy bả vai của anh, nhỏ giọng rên rỉ một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.