BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1495

Cặp mắt hoa đào của Nghiêm Túc rạng rỡ phát sáng, cười rất vui vẻ, “Bà

ngoại, con sẽ nỗ lực.”

Bình An hung hăng véo anh một cái, ngay cả tai cũng đều đỏ, “Nói

nhăng gì đó.”

“Ngoan, ngoan, ngoan lắm! Vẫn là Nghiêm Túc biết nghe lời.” Viên lão

phu nhân cực kỳ hài lòng vỗ vỗ mu bàn tay của Nghiêm Túc.

“Bà ngoại, đến giờ ngủ trưa rồi, con đưa bà về phòng nhé.” Bình An cười

giả lả mấy tiếng, nếu nói thêm gì nữa không biết cô sẽ giấu mặt nơi nào.

Viên lão phu nhân cười gật gật đầu, đúng là có hơi mệt.

Thu xếp cho Viên lão phu nhân ngủ xong, Bình An mới đưa Nghiêm Túc

về, “Anh còn không nhanh chạy về công ty đi, sáng nay Đường Sâm gọi
điện thúc giục đến mấy lần rồi đó.”

Nghiêm Túc nhéo nhéo lòng bàn tay cô, “Kệ cậu ta.”

Bình An cười khẽ một tiếng, “Chạy tới công ty đi... em cũng phải đến

Phương Thị một chuyến.”

“Đi làm cái gì?” Nghiêm Túc hỏi.

“Có chuyện muốn thương lượng với cha em.” Bình An nói.

“Ừ, tối nay anh tới đón em.” Nghiêm Túc cúi đầu hôn một cái lên khóe

miệng của cô rồi mới lưu luyến rời đi.

Mới vừa lên xe, điện thoại của Đường Sâm lại gọi tới, “Đại Lão Gia của

tớ ơi, ngài rốt cuộc có chịu rời khỏi vòng tay ôm ấp chưa? Mọi người đều
đang đợi ngài đến họp đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.