BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1538

“Đúng vậy ạ, bà ngoại nè, bà xem, đây là mẹ đeo cho con nè.” Bình An

chìa cho Viên lão phu nhân xem đôi vòng trên tay mình.

Viên lão phu nhân là người biết đánh giá đồ ngọc, nên khi thấy đôi vòng

tay này thì mặt hiện rõ nét vui mừng, “Đây là truyền gia chi bảo của
Nghiêm gia đó, thế là mọi người bên ấy rất thích con rồi đấy. Aiz, thật đáng
tiếc, khó mà tìm được một cô gái giống như Tố Hà, thế mà Nghiêm Lôi Hải
không biết quý trọng.”

“Bà ngoại, con cũng rất thích họ.” Bình An cười nói.

Bà ngoại và cháu gái hàn huyên trong vườn hoa, Bình An đang muốn gợi

cho Viên lão phu nhân kể thêm vài chuyện về mẹ cô thì Dì Liên ra tới, nói
có khách đến nhà.

“Khách nào đấy?” Bình An vừa đẩy Viên lão phu nhân ra khỏi vườn hoa,

vừa hỏi Dì Liên.

Dì Liên nói, “Khách từ Thành phố J tới, nói là anh của ông nhà.”

Chẳng lẽ là Phương Hữu Kiệt? Bình An bất giác cau mày, đừng nói là

cái gia đình cực phẩm này tới đó nha? Lần trước cũng đã làm mạnh tay với
cha con Phương Hữu Kiệt rồi, đáng lẽ họ không còn dám vác mặt tới nữa
mới phải chứ.

Nhưng Bình An đã đánh giá thấp độ dày da mặt của cả nhà Phương Hữu

Kiệt, lúc đi tới cửa Bình An đã nghe giọng nói oang oang của Phương Hữu
Kiệt truyền ra từ phòng khách.

“Sao đến cả ly trà cũng không có thế này, vậy mà cũng gọi là tiếp đãi

khách khứa hay sao? Hữu Lợi đâu? Buồn cười thật, trong mắt nó tôi có còn
là Anh Hai không đây.” Phương Hữu Kiệt vỗ mạnh lên mặt bàn đá cẩm
thạch, thanh âm vang dội đến muốn điếc cả tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.