BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1539

Cũng đã rất lâu Viên lão phu nhân chưa gặp lại Phương Hữu Kiệt, mới

đầu còn không nhận ra ông, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Bình An.

Bình An vẫn giữ sắc mặt trầm tĩnh, chỉ có ánh mắt là không giấu được

tia mất kiên nhẫn, “Là bác Hai ạ.”

“Có thể là tới chúc Tết, ba con không có ở nhà, con phải tiếp đãi mọi

người cho tốt, dù sao cũng là người thân.” Viên lão phu nhân nói.

“Dạ con hiểu, bà ngoại.” Bình An cười cười, đẩy xe lăn đưa Viên lão phu

nhân vào phòng khách.

Cả nhà Phương Hữu Kiệt đều kéo tới, sau hai năm không gặp thì dường

như cũng không thay đổi gì cho lắm, nhưng nhìn kỹ thì hình như bác dâu
Quách Cầm lại tăng thêm tải trọng thì phải, khoác một bộ áo lông rậm rạp
màu hồng, bó sát đến nỗi thấy rõ bên hông chia làm ba ngấn mỡ, mặt trang
điểm đậm, lúc này cũng đang trưng ra vẻ vênh váo tự đắc.

Bình An dời mắt nhìn sang hai anh họ, Phương Húc vẫn còn giữ dáng vẻ

lúc trước, ương ngạnh nghênh nghênh ngang ngang, coi trời bằng vung;
ngược lại, Phương Dương thì... Bình An vừa nhìn thấy thanh niên có dung
mạo thanh tú kia thì khẽ ngẩn ra, Phương Dương thật sự đã thay đổi rất
nhiều, nhớ lúc ban đầu gặp anh ấy còn mang vẻ mặt trai tơ đầy mụn, bây
giờ nhìn người thanh niên trước mặt, dáng dấp tuấn tú không nói, hình như
nét mặt cũng không mang vẻ nặng nề buồn bực như trước đây.

“A. Cuối cùng cũng có người đến.” Quách Cầm nhìn thấy Bình An xuất

hiện cạnh cửa thì lập tức kêu lên một cách mỉa mai.

Phương Hữu Kiệt trừng mắt ngó ra cửa, khi thấy Bình An đang đẩy xe

cho một lão phu nhân, ông ta sửng sốt, rồi nhìn kỹ một lát mới nhận ra là
Viên lão phu nhân, “Ấy chà, đây là bà thông gia đây mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.