BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1540

“Hóa ra là bác Hai, chào cả nhà.” Viên lão phu nhân cười khách sáo chào

hỏi.

Bình An thản nhiêu chào hỏi, “Chào Bác Hai, bác dâu, anh hai, anh ba.”

Phương Húc đã từng bị Bình An chơi cho một vố, đến bây giờ trong lòng

vẫn còn cái gai, nghe Bình An chào hắn, hắn cũng chỉ hừ hừ trong mũi mà
vẫn giữ sắc mặt sầm sì.

“Chào Bình An, bà ngoại.” Rõ ràng Phương Dương học hành tốt hơn

những người khác rất nhiều, anh lập tức đứng lên gật đầu chào hỏi Viên lão
phu nhân.

“Mau ngồi xuống nói chuyện đi.” Viên lão phu nhân ý bảo Bình An đẩy

bà qua bên ấy. “Thật ngại quá, để các người đợi lâu.”

Phương Hữu Kiệt vừa nghe lời này liền không vui lòng, bà già này dùng

cái giọng giống y như chỗ này là nhà của bả vậy, nếu mà so ra thì nhà ông
với Phương Hữu Lợi máu mủ thân cận hơn chứ, bà già này mới là người
ngoài.

“Đừng khách sáo, dù sao chúng tôi cũng coi đây như là nhà mình. Bà

thông gia, bà thế này là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Phương Hữu Kiệt the thé
hỏi.

Viên lão phu nhân cũng chẳng thèm so đo với ông ta làm gì, cười nói,

“Già rồi, dễ ngã bệnh, kể từ sau khi trúng gió vẫn ngồi xe lăn.”

Quách Cầm lập tức liền trách cứ Bình An, “Vậy là cháu không phải rồi,

bà ngoại đi lại không tiện, cháu là phận con cháu phải sang thăm bà thông
gia đây chứ, sao lại để bà thông gia đến thăm chúc Tết nhà cháu được?”

Bình An ngoài cười nhưng trong lòng không cười, trả lời, “Bà ngoại

cháu ở đây luôn mà, vậy nhà cháu mới dễ dàng chăm sóc bà được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.