BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 158

Không thể cứ tiếp tục vầy mãi được. Nếu không có chứng cứ thực tế để

ba có thể nhìn thấu được diện mạo thực của ả đàn bà này thì ba vẫn sẽ chỉ
nghĩ là cô hẹp hòi sốc nổi, một lần hai lần thì còn dễ dàng tha thứ cho cô,
nhưng rồi sau này thì sao? Cô không muốn tiếp tục làm đứa con gái bốc
đồng của ba mà muốn cho ba hãnh diện vì cô. Cho nên, đối phó với Đỗ
Hiểu Mị không thể chỉ bằng khiêu khích ngoài miệng.

Cô chưa bao giờ là người thích âm mưu tính kế người khác, nhưng vì

bảo vệ bản thân và ba mình, cô nhất định không thể cứ mãi ngây thơ như
trước đây nữa.

Đi vào Hội sở, Bình An lấy thẻ phụ ra đưa cho cô lễ tân.

“Chào cô Phương, ông Phương đang trong phòng nghỉ Lâm Hải lầu năm

chờ cô.”

Ba thích nghỉ ở gian phòng Lâm Hải đó nhất, nó gần như đã thành phòng

chuyên dụng của riêng ba.

Bình An cười cười với cô nhân viên, đi về hướng thang máy.

Hội Sở Golden Bay được thiết kế xa hoa, chủ yếu lấy màu vàng kim làm

sắc màu chủ đạo, tạo cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái đồng thời lại
quý phái. Từ thang máy ra là hành lang tráng lệ, lớp thảm dày mềm mại
nhập khẩu từ Ý, treo trên vách tường là các tác phẩm nghệ thuật theo
trường phái đồng quê của Pháp, Bình An rẽ sang tay phải, đi về hướng
phòng nghỉ của Phương Hữu Lợi.

Một căn phòng nghỉ dọc hành lang đột nhiên mở cửa, bên trong đi ra vài

thanh niên. Bình An vốn cũng không để ý, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua rồi
định đi vòng qua họ. Nhưng chính một cái liếc mắt như thế lại làm cho nơi
nào đó ẩn sâu trong trí nhớ đột nhiên sáng lên khiến cô chợt dừng lại,
ngẩng đầu nhìn thanh niên đi đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.