BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1628

phê trên tay, thỏa mãn mà vui vẻ cất bước thong thả đi dọc đường phố phồn
hoa nơi đây, lẳng lặng thưởng thức cảnh đêm đặc biệt riêng chỉ có ở
Hongkong.

Nhớ lần đầu tiên đến Hongkong, lúc đó chị còn rất trẻ, lén nhà đến đây

tìm Lương Phàm.

Chị cầm tay anh, bước đi trên những con đường xa lạ, nhìn đám người xa

lạ vội vàng ngược xuôi, khe khẽ tựa đầu trên vai anh nhẹ nhàng ngân nga
một ca khúc anh viết, ánh mặt trời vàng rực thản nhiên vẩy từng tia nắng
lên trên người họ, mặt đất như cũng được hưởng ánh sáng lấp lánh màu
vàng kim.

Khi đó, chị không rảnh để đi xung quanh thưởng thức phố phường mà

chỉ muốn toàn tâm toàn ý với anh, mong muốn giá như có thể vĩnh viễn kéo
dài như vậy, cứ như vậy mà cùng với anh đi tới chân trời góc bể, dù cho thế
giới hoang vu thì anh và chị vẫn ở chung một chỗ, chị tựa sát vào anh, hát
bài hát anh thích. Đó là một việc may mắn biết bao nhiêu, bởi nơi thành thị
ồn ào phồn hoa này, chị may mắn vẫn có thể cùng anh hợp lại và có chung
những kỷ niệm tốt đẹp, đó chính là một dạng hạnh phúc trong cuộc đời này.

Đã từng, tình yêu mà chị dành cho anh là một tín ngưỡng mà chị yếu hèn

tuân phục.

Chị đã suy nghĩ rất nhiều lần, khi đó nếu như chị không tâm huyết lai

láng mà dẫn Hồng Mẫn Nhi đến đây, liệu cuộc sống giữa chị và Lương
Phàm có phải sẽ hài hòa lưu loát tiếp tục đi tới tương lai hay không? Nhưng
rồi sau khi suy nghĩ thật kỹ, thật ra thì kết quả cuối cùng cũng sẽ giống
nhau, khác nhau chỉ ở quá trình mà thôi.

Hôm nay nhớ tới quá khứ giữa chị và Lương Phàm, chị đã không còn

cảm thấy thương tâm bi thiết nữa rồi. Rời khỏi anh, chị mới có được cuộc
sống của chính mình, mới có thể xem như được một lần trọng sinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.