BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1939

Trong căn phòng nhỏ hẹp của nhà trọ, Lê Thiên Thần miệng ngậm thuốc

lá, nhìn vào màn hình TV bé tẹo, nghe từng câu nói của Đoàn Quan Quần
mà phát ra tiếng cười lạnh trào phúng.

Hai kẻ kia không hổ là cha con, đều ích kỷ vô liêm sỉ như nhau!

Đoàn Quan Quần cho là làm vậy là có thể vãn hồi hình ảnh đã bị tổn

thương của lão sao? Một ý nghĩ quá ngây thơ buồn cười! Cha con bọn
chúng đã hại hắn phải trốn chui trốn lủi như chuột như vậy, suốt ngày chỉ
có thể trốn trong căn phòng bẩn thỉu này mà không thể làm bất cứ cái gì.

“Ăn cơm!” Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Đỗ Hiểu Mị xách theo hai hộp

cơm đi vào, khuôn mặt vốn tinh xảo xinh đẹp giờ không được trang điểm
trông hơi vàng vọt, tóc không được để ý tỉ mỉ nên rối tung xám xịt.

Đây đâu còn là một Đỗ Hiểu Mị xinh đẹp động lòng người! Ngay cả so

với một phụ nữ nội trợ bình thường cũng còn không bằng.

“Sao lại là thịt gà, không có thức ăn khác à? Thịt gà này vừa nhìn đã biết

đồ cũ nấu lại rồi.” Lê Thiên Thần mở hộp cơm ra, nhìn đến thức ăn bên
trong thì chán ghét nhăn mày lại.

Đỗ Hiểu Mị đóng sầm cửa, la to, “Vậy anh muốn ăn gì? Bò bít tết cao

cấp hả? Có cơm mà ăn là may rồi, anh nghĩ anh còn có tư cách để kén cá
chọn canh à?”

“Cô nói vậy là ý gì? Cảm thấy ăn mấy thứ này cùng tôi là uất ức lắm

phải không?” Lê Thiên Thần giận tái mặt, cau có nhìn Đỗ Hiểu Mị.

Đỗ Hiểu Mị cười gằn vài tiếng, “Chẳng lẽ tôi không uất ức được sao?

Hay là tôi phải ngàn ơn vạn tạ anh vì phải bỏ một cuộc sống tự do thoải mái
để trốn trốn tránh tránh khắp nơi theo anh?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.