BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1940

“Cô nghĩ cô sẽ tốt hơn đấy à? Đỗ Hiểu Mị, trong mắt những kẻ đó, cô

chẳng qua chỉ là một con đĩ!” Lê Thiên Thần nhồm nhoàm nhai cơm, vừa
lớn tiếng giễu cợt Đỗ Hiểu Mị.

“Con đĩ?” Đỗ Hiểu Mị tức giận đến muốn đè đầu Lê Thiên Thần vào hộp

cơm, “Tôi làm nhiều như vậy là vì ai? Hả? Đáng lẽ tôi phải có một cuộc
sống tốt hơn, nhưng bây giờ đã thành kiểu gì? Anh nghĩ anh là ai? Vẫn còn
là Phó Tổng Giám Đốc Phương Thị mà người người nịnh bợ đấy à? Lê
Thiên Thần, anh đang là tội phạm bị truy nã, ngay cả thằng ăn mày còn
không bằng. Thằng ăn mày còn có thể tự do đi lại trên đường, anh có làm
được không? Anh dám không?”

Lê Thiên Thần cầm hộp cơm trong tay ném thẳng vào mặt Đỗ Hiểu Mị,

“Câm miệng! Cô con mẹ nó câm miệng cho tôi! Nếu không vì cô mồi chài
Đoàn Quan Quần thì tôi sẽ có ngày hôm nay sao? Hả?”

Đồ ăn đầy dầu mỡ trượt dọc theo mặt Đỗ Hiểu Mị rơi xuống quần áo, tóc

tai đầu cổ đầy cơm, trên vai còn có một miếng cánh gà. Hốc mắt ả đỏ lên,
phủi mạnh vài hạt cơm dính trên mặt, “Phải, bây giờ thì anh trách tôi, thế
lúc trước khi gặp ngõ cụt ở Thành phố S thì ai muốn tôi đi khơi thông quan
hệ? Nếu như không vì anh, tôi sẽ rơi vào tay Đoàn Quan Quần, sẽ bị lão
cưỡng ép đi làm những chuyện phạm pháp kia sao? Chính anh cũng vui
lòng làm chó cho lão mà.”

“Nếu không vì cứu cô, tôi sẽ mẹ nó giúp lão rửa tiền à?” Lê Thiên Thần

mắng.

Đỗ Hiểu Mị cười lạnh, “Vì tôi? Lê Thiên Thần, tôi xin anh, đừng nói dễ

nghe như vậy. Anh rửa tiền cho Đoàn Quan Quần là vì chính anh thôi. Anh
nghĩ lại đi, hai năm qua anh nhận được từ lão bao nhiêu chỗ tốt? Suy nghĩ
và việc làm của anh chả dính dáng gì tới tôi cả, đừng nói cứ như là anh đối
với tôi tốt lắm vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.