Lòng Lê Thiên Thần quặn đau, nghĩ nếu một ngày nào đó nếu mình thật
sự bị Liên Kiến Ba sát hại thì cha mẹ hẳn sẽ vô cùng thương tâm, chắc chắn
sẽ còn già nua tiều tụy hơn thế này nhiều.
Cho dù có ngồi tù đi chăng nữa, tối thiểu hắn còn giữ được mạng sống
cơ mà.
Từ khu nhà cao cấp đi ra ngoài chính là ông bà Lê. Bọn họ nói dối với
Viên lão phu nhân để đi ra ngoài, bởi muốn đi tìm con trai của mình. Cho
dù biết cơ hội rất mong manh nhưng họ cũng muốn thử một lần.
Có thể là do có linh tính, ông bà Lê đột nhiên cảm giác được gì đó, vội
vàng quay đầu lại nhìn.
“Thiên... Thiên Thần...” Bà Lê nước mắt tràn mi, không dám tin nhìn
người đang chạy tới trước mặt họ.
Ông Lê tuy trong bụng vui vẻ nhưng mặt vẫn không chút thay đổi,
“Thằng chết tiệt kia, mày còn có mặt mũi xuất hiện tại đây à. Tao dạy mày
thế nào, sao mày lại có thể làm ra những chuyện hại trời hại đất như vậy!”
“Cha, mẹ, thật xin lỗi, nhưng con không có giết người, con bị oan. Liên
Kiến Ba hãm hại con, cha mẹ phải tin con.” Lê Thiên Thần vội vàng giải
thích.
“Con đã bị oan sao còn không ra tự thú?” Bà Lê hạ giọng hỏi, giật giật
cánh tay Lê Thiên Thần khóc rất thương tâm.
Khóe mắt ông Lê cũng hơi ướt, “Thiên Thần, ra tự thú đi. Nếu mày thật
sự không có giết người thì không thể cứ trốn trốn tránh tránh nữa.”
“Không được đâu, cha!” Lê Thiên Thần lắc đầu, “Liên Kiến Ba và Đoàn
Quan Quần sẽ không bỏ qua cho con đâu. Cho là con có ra tự thú, cho là