BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1983

ghim bừa lên trên. Không còn dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ ngời ngời như
trước kia nữa.

“Hôm nay tôi ra thế này chẳng phải nhờ cô ban tặng đó sao? Cô hẳn cao

hứng lắm.” Đỗ Hiểu Mị nghiến răng nghiến lợi nói.

Bình An nở nụ cười, “Đúng là có cao hứng. Đây chẳng qua là cô gieo

gió gặt bão thôi, chả liên quan tới ai cả.”

Trong mắt Đỗ Hiểu Mị hiện lên vẻ oán hận. Nếu Phương Bình An không

bị hôn mê thì nghĩa là Tô Cầm không có cho cô ta uống nước bị bỏ thuốc.
Như vậy, Tô Cầm đã bán đứng ả?

“Hai chúng mày gài bẫy chờ tao tới?” Ả lập tức hiểu ngay. Mới vừa rồi

Tô Cầm luôn mớm lời cho ả nhất định là do Phương Bình An dạy. Nếu ả
không đoán sai, những lời ả vừa nói đều đã bị ghi âm rồi, “Ha ha ha, Tô
Cầm, mày đúng là một con điếm hạ tiện. Mày cho rằng hễ giúp Phương
Bình An thì mày có thể vô tư không lo đấy à?”

Mặt Tô Cầm trắng nhợt, nhìn nhìn cuộn phim trong tay, “Ý cô là gì?”

Đỗ Hiểu Mị cười lạnh, oán hận nhìn về phía Bình An, “Chúng ta cứ chờ

xem!”

Bình An mỉm cười nhìn ả. Mặc dù cô không bị chụp ảnh, nhưng chỉ bằng

đoạn ghi âm những lời nói kia của Đỗ Hiểu Mị, còn có chứng cứ là Tô Cầm
trước kia bị bắt buộc chụp ảnh, cũng đã đủ để cho cô ra tay.

Thấy Đỗ Hiểu Mị xoay người rời đi, Lê Thiên Thần quay đầu lại nhìn

Bình An một cái, rồi sải bước đi theo.

“Lê Thiên Thần!” Bình An gọi hắn lại, như có điều suy nghĩ nhìn hắn,

“Tôi sẽ chờ điện thoại của anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.