BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1993

Bình An thở dài trong lòng. Cô thật không muốn mình thiếu nợ Lê Thiên

Thần một mạng. Cô đi tới, chào hỏi ông bà Lê, nhẹ giọng an ủi họ mấy câu.

Bác sỹ từ phòng săn sóc đặc biệt đi ra, Bình An ngăn lại hỏi thăm, “Bác

sĩ, bệnh nhân sao rồi?”

“Tạm thời không sao, nếu như hôm nay có thể tỉnh lại, vượt qua giai

đoạn nguy hiểm, như vậy thì thật sự là không còn vấn đề gì to tát.” Bác sỹ
trả lời.

“Con tôi lúc nào thì có thể tỉnh lại?” Bà Lê chảy nước mắt, giọng khàn

khàn, mắt cũng khóc đến sưng húp lên.

“Cái này... Chúng tôi cũng không thể xác định, phải xem ý chí của bệnh

nhân thế nào.” Bác sĩ bình tĩnh trả lời. Ông đã gặp quá nhiều trường hợp
sinh ly tử biệt, không phải là không thể cảm thông với cảm xúc của người
nhà bệnh nhân, chẳng qua là tuân thủ đúng theo nguyên tắc trách nhiệm của
mình nên ông chỉ có thể nói sự thật với họ.

Bà Lê không kìm được mà nhỏ giọng khóc òa lên, ngay cả ông Lê mắt

cũng đỏ.

Bình An nhìn thật chăm chú vào Lê Thiên Thần bên trong phòng bệnh.

Trên mặt hắn đeo chụp dưỡng khí, trên đầu và thân thể đều là băng gạc dày
cộm, cứ lặng yên nằm đó như sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Cô đã từng nguyền rủa sao hắn không chết đi, nhưng bây giờ lại không

muốn hắn sẽ thật sự không tỉnh lại nữa.

“Bác sĩ, phòng bệnh của Đỗ Hiểu Mị ở đâu?” Bình An trầm mặc một lúc,

cảm thấy trước tiên nên đi giải quyết một vài vấn đề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.