BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1995

Mắt Đỗ Hiểu Mị nheo lại, “Cô biết cô ta là Tô Cầm?”

“Không có gì mà tôi không biết. Các người đã làm gì ở Thành phố S, đã

làm gì với Phương Thị, tôi đều biết tường tận.” Bình An thản nhiên.

“Ha ha!” Đỗ Hiểu Mị cười to lên, cười đến rơi nước mắt, thanh âm rất

tuyệt vọng, “Thì ra anh ấy đều nói tất cả cho cô biết.”

“Không phải Lê Thiên Thần nói với tôi.” Bình An nói rõ, “Bất quá nghĩ

lại, cô cũng thật đáng thương. Ban đầu tôi đã chẳng cần Lê Thiên Thần, thế
mà cô lại xem anh ta như châu bảo mà cướp đoạt cho bằng được, vì anh ta
mà hầu như cái gì cũng làm. Kết quả lại chẳng lấy được bất cứ thứ gì, còn
bị người đàn ông mình yêu nhất xem thường. Phụ nữ làm được như cô quả
thật cũng không dễ.”

Cô cố ý nhấn mạnh vào chỗ đau trong lòng Đỗ Hiểu Mị, dường như

muốn chọc giận ả.

Đỗ Hiểu Mị lại giống như đã mất đi tất cả sức chiến đấu, mặc dù đáy mắt

còn có hận ý nhưng cũng không nổi giận, chỉ cười lạnh, “Cô không cần
phải đứng đây khoe khoang. Tôi chẳng còn để ý chuyện gì cả.”

Lê Thiên Thần vì cứu Phương Bình An mà ngay cả mạng sống của mình

cũng không cần, đây chẳng phải là đã quá rõ ràng rồi đó sao? Trong lòng
hắn cũng chỉ có mỗi Phương Bình An. Thế ả là cái gì? Công cụ giải trí? Lợi
dụng ả xong rồi thì có thể một cước đá văng ra? Ha, biết được sự thật này,
ngay cả hơi sức để oán hận ả cũng không có.

Bình An có phần áp lực trước vẻ bình tĩnh của Đỗ Hiểu Mị, cô nhíu mày,

“Khoe khoang ư? Cô cảm thấy tôi còn cần khoe khoang với cô sao? Trước
giờ cô chẳng có gì đáng để tôi hâm mộ cả, hiện tại lại càng không có.”

“Cô nói xong rồi thì mời cô cút!” Đỗ Hiểu Mị kêu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.