BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1997

“Trạng thái tinh thần của cô Đỗ hình như không được tốt lắm, anh mời

bác sĩ của Khoa Thần kinh tới xem một chút đi.” Bình An nghiêm trọng
nói.

Đỗ Hiểu Mị đấm giường bệnh y như phát điên, “Tôi không điên, tôi

không có bệnh. Phương Bình An, đồ đê tiện, tao muốn giết mày!” Vì gãy
xương nên chân ả bị treo lên giá, hoàn toàn không xuống giường được, chỉ
có thể la hét thật to.

Bác sĩ kêu y tá vào trấn an Đỗ Hiểu Mị, rồi nói khẽ với Bình An, “Bệnh

nhân cảm xúc không ổn định, chúng tôi sẽ mời bác sĩ Khoa Thần kinh tới
kiểm tra.”

Bình An mỉm cười, “Cám ơn.”

Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Đỗ Hiểu Mị, Bình An lại lần nữa lên

lầu thăm Lê Thiên Thần vẫn còn nằm trong phòng săn sóc đặc biệt. Cô thật
sự hy vọng anh ta có thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm mà tỉnh lại.

Mới từ thang máy bước ra, cô liền nhìn thấy Liên Kiến Ba đang đứng

ngoài cửa phòng bệnh. Cô lập tức cảnh giác, bước nhanh chân đi tới.

“Anh tới làm cái gì?” Bình An lạnh lẽo nhìn Liên Kiến Ba, nghi ngờ mục

đích hắn tới nơi này. Lấy thủ đoạn của Liên Kiến Ba, chắc hẳn hắn sẽ
không cứ vậy mà bỏ qua cho Lê Thiên Thần, nói không chừng vì bản thân
và Đoàn Quan Quần mà hắn còn có thể dùng hết tất cả mọi biện pháp để
ngăn cản Lê Thiên Thần ra Tòa kể tội bọn chúng.

Ông bà Lê không có ở đây, hai cảnh sát đang ngồi ở cửa. Họ dù biết Liên

Kiến Ba là ai nhưng không thể đuổi hắn đi.

Liên Kiến Ba cười hơ hớ nhìn Bình An, “Cần gì phải thối mặt thế. Dù gì

tôi với Lê Thiên Thần cũng từng coi như là đồng nghiệp, nghe nói anh ta bị
trọng thương nên tới đây thăm một chút không được sao. Không ngờ lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.