BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1991

“Hôm nay Lê Thiên Thần đã cứu em hai lần. Anh nói xem, tóm lại hắn

nghĩ thế nào thế?” Cô ôm nỗi thù hận sau khi được trọng sinh, nên mặc dù
đã và đang sống một cuộc sống không đồng dạng như kiếp trước, nhưng
trong lòng cô vẫn không cách nào hoàn toàn cho qua.

Hôm nay cô như có cảm giác đã hoàn toàn buông ra quá khứ. Thấy Lê

Thiên Thần bảo vệ mình như vậy, cô cảm thấy mình đã chẳng còn hận thù
nữa.

Kiếp trước, cô đã bỏ ra rất nhiều nhưng chẳng những không được báo

đáp mà còn bị cô phụ, cuối cùng chết oan chết uổng... Sau khi trọng sinh,
mục tiêu của cô chỉ có báo thù. Nhưng dần dà về sau trưởng thành lên, cô
cảm nhận được cuộc sống hiện tại đã không còn giống như kiếp trước, cũng
đã học được cách nên yêu một người như thế nào, nên đã dần dần quên đi
nỗi đau và oán hận khắc cốt ghi tâm nơi đáy lòng. Có lẽ, từ lúc đó trở đi, cô
đã không còn hận thù nữa, chỉ chưa hoàn toàn thoải mái mà thôi.

Đến giờ phút này, cô đối với Lê Thiên Thần thật ra đã không còn liên

quan đến yêu và hận nữa, cô cuối cùng đã có thể bình thường trở lại.

Nghiêm Túc khẽ hôn lên trán cô, dịu dàng nói, “Trong lòng em nghĩ thế

nào?”

Bình An tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, nhẹ giọng nói, “Em

cũng không biết, ít ra thì đột nhiên cảm thấy... giống như cái gì cũng đều
buông xuống hết rồi.”

Anh vẫn biết trong lòng cô còn một nỗi khúc mắc nhưng không rõ lắm là

vì điều gì, có lẽ là có liên quan đến quá khứ. Bây giờ nghe cô nói đã buông
xuống được thì không khỏi cười vui mừng, “Bản tính con người ta không
có tuyệt đối xấu xa cũng không có tuyệt đối tốt đẹp, chỉ cần nghĩ như vậy là
tốt rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.