BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1989

“Em biết rõ Tô Cầm và Đỗ Hiểu Mị là cùng một phe, thế mà còn dám đi

tìm cô ta? Nếu như hôm nay Lê Thiên Thần không đột nhiên thay đổi lập
trường, em có nghĩ tới kết quả sẽ thế nào không? Bình An, anh ngay cả
nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu không nhờ hắn... Người nằm bên trong...”
Giọng Nghiêm Túc nghẹn lại. Chỉ cần nghĩ đến việc thiếu chút nữa thì cô
sẽ chết dưới bánh xe, tim anh liền quặn đau gay gắt. Đó là hậu quả mà anh
hoàn toàn không dám tưởng tượng. Bây giờ anh không cách nào tưởng
tượng được nếu có một ngày anh mất cô, anh sẽ làm ra những chuyện điên
cuồng gì.

“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!” Bình An nghẹn ngào, “Sau này em không

dám nữa, về sau anh không cho phép, em sẽ không đi gặp ai hết, có được
không?”

Mặt cô dán vào lồng ngực anh, nghe được rõ ràng tiếng tim anh đang đập

dồn dập đến mức nào. Anh đang sợ... Sợ sẽ mất đi cô!

Nghiêm Túc nhẹ thở dài, nỗi đau nơi ngực trái dần dần giãn ra, giơ tay

lên ôm lấy cô thật chặt, “Bảo bối, anh rất muốn đánh em nát mông!”

Bình An ngẩng đầu, dâng lên nụ hôn, “Anh yêu em, không đánh em

đâu!”

Lúc hai người hồn nhiên hôn nhau đến quên mình, quên luôn đang đứng

trong bệnh viện, đột nhiên bên tai truyền đến hai tiếng ho nặng.

Hai người nghe vậy liền vội vã tách ra, nhìn sang hướng phát ra âm

thanh, thì ra là hai cảnh sát mặc thường phục. Mặt Bình An đỏ lên, ngượng
ngùng chào, “Cảnh sát Lưu.”

“Chúng tôi nhận được thông báo ở bệnh viện này đang có tội phạm truy

nã nên tới xem một chút.” Cảnh sát Lưu nói.

Tới bắt Lê Thiên Thần đây mà!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.