BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 2019

“Dạ thích. Mẹ, vì hôn lễ của chúng con mà mẹ phải mệt mỏi đến vậy.

Cám ơn mẹ.” Bình An cảm động nói.

Vu Tố Hà cười nói, “Các con thích là được rồi. Tối nay mẹ sẽ fax sang

bên Mỹ cho bên đó nhanh chóng tăng ca chế tạo gấp, nhất định sẽ làm xong
trước ngày cử hành hôn lễ.”

“Mẹ, cám ơn mẹ.” Nghiêm Túc xoa bóp bả vai cho Vu Tố Hà, “Mai mốt

con với Bình An kết hôn xong mẹ đừng về Mỹ nữa, đến ở cùng chúng con
đi.”

Bình An gật đầu, “Dạ đúng đó mẹ, một mình mẹ ở Mỹ tụi con cũng lo,

chi bằng...”

Vu Tố Hà cười xua tay, “Không nên, thanh niên tụi con có thế giới riêng

của mình, còn mẹ vẫn thích cuộc sống đơn độc hơn. Được rồi được rồi,
chúng ta ra ngoài đi, ông bà nội chắc là chờ sốt ruột rồi đó.”

“Ông ta cũng đến đây.” Nghiêm Túc nhàn nhạt nói, vẻ mặt có nét khinh

thường, “Còn có con gái của bà ta nữa.”

“Ba con với Nghiêm Hân tới đây?” Vu Tố Hà ngẩn ra, “Tới bao lâu rồi?

Chết thật, mẹ đâu có biết.” Nói xong, vội vàng đi ra ngoài.

Mặt Nghiêm Túc tối xuống. Không biết thì tốt hơn, Nghiêm Lôi Hải với

Nghiêm Hân tới đây thì có liên quan gì đến nhà họ đâu!

Bình An kéo tay anh, nhỏ giọng nói, “Mặt anh coi xấu quá!”

“Anh đàng hoàng lắm rồi đó!” Nghiêm Túc cười liếc cô một cái, cùng cô

đi theo sau Vu Tố Hà ra ngoài.

“Dì Tố Hà, đã lâu không gặp.” Nghiêm Hân vừa thấy được Vu Tố Hà thì

lập tức nhiệt tình tiến lên đón, còn ôm lấy Vu Tố Hà theo phong cách Âu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.