BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 2055

cơm thôi.”

“Nghiêm Hân!” Ôn Nguyệt Nga kêu một tiếng bén nhọn. Sao bà ta có

thể cho phép con gái duy nhất của mình gần gũi với tình địch chứ. Bà ta
tuyệt đối không để cho Vu Tố Hà cướp đi con gái của mình.

Nghiêm Lôi Hải ho nhẹ một tiếng, “Cùng ăn cơm cũng không sao.”

Vu Tố Hà âm thầm gỡ tay Nghiêm Hân ra, cười nói, “Không được rồi,

chúng tôi đã ăn xong, không quấy rầy các người đâu. Hẹn gặp lại.”

Mặt Ôn Nguyệt Nga lúc trắng lúc xanh. Vu Tố Hà muốn gì? Tại sao con

gái bà lại đột nhiên thân cận cô ta như vậy? Vu Tố Hà đã làm gì thế?

Bình An liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại một lần nữa cảm thấy không

thể hiểu được cách nhìn của Nghiêm Lôi Hải là thế nào.

Nhìn Vu Tố Hà và Bình An cùng rời đi, Nghiêm Lôi Hải cau mày nhìn

Ôn Nguyệt Nga, “Bà làm gì vậy, sao chẳng có phong độ gì hết thế, muốn bị
người ta cười hả?”

“Ai cười tôi? Vu Tố Hà chăng? Cô ta sắp cướp mất con gái của tôi rồi,

tôi còn phải tươi cười chào đón cô ta sao? Giờ ông cảm thấy tôi không có
phong độ, vậy có phải cảm thấy Vu Tố Hà mới xứng ở cạnh ông, mới
không làm cho người ta chê cười?” Ôn Nguyệt Nga xụ mặt, chanh chua
hỏi.

Nghiêm Lôi Hải lắc lắc đầu, cảm thấy phụ nữ một khi đã nổi điên thì

đúng là không còn lý lẽ gì hết, “Bà nói đâu đâu thế, Tố Hà giờ cũng không
so đo chuyện đã qua, sao bà vẫn còn canh cánh trong lòng thế.”

Ôn Nguyệt Nga như bị đạp phải cái đuôi, thiếu chút nữa thì nhảy dựng

lên, “Cô ta so đo? Cô ta có tư cách gì để so đo. Tôi không thích cái kiểu cô
ta làm bộ làm tịch đó, nếu ông thích thì ông đuổi theo đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.