sản chung của vợ chồng, về sau sẽ do riêng Bình An quyết định có để lại
cho con cái của chúng tôi hay không. Mà đứa con đầu tiên của chúng tôi sẽ
mang họ Phương!”
Trừ Phương Hữu Lợi đã biết trước chuyện này, tất cả mọi người đều
ngây ngẩn cả người, chính Bình An cũng chưa nghe Nghiêm Túc nói qua.
(Editor: Hình như tác giả quên, chương Nghiêm Túc xin qua lại với Bình
An đã nói với Phương Hữu Lợi và sau đó nói với Bình An chuyện này.)
Nghiêm lão gia chỉ đưa mắt sâu sắc nhìn Nghiêm Túc và Bình An một
cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉm, gật gật đầu, không hề nói lời
nào.
Kích động nhất chắc hẳn là Nghiêm Lôi Hải cùng Nghiêm Hân.
“Con nói vậy là ý gì? Chuyện này con đã thương lượng với ai chưa? Ba
không đồng ý!” Nghiêm Lôi Hải không để ý bên xui gia có mặt ở đây, lập
tức nổi đóa.
“Ba có đồng ý hay không không nằm trong phạm vi cân nhắc của con!”
Nghiêm Túc thản nhiên.
Câu nói này kích thích rất lớn đến tôn nghiêm người làm cha của
Nghiêm Lôi Hải. Ông ta cho là Nghiêm Túc nếu đã nguyện ý gọi ông ta
một tiếng “ba” thì ít nhất sẽ biết tôn kính người cha này, ai ngờ Nghiêm
Túc ngay cả một chuyện quan trọng như vậy mà cũng không bàn thảo với
ông ta mà đã ra quyết định.
Nếu như đứa bé đầu tiên là con gái thì cũng được đi, nhưng nhỡ là con
trai thì sao? Nó sẽ là cháu đích tôn của nhà họ Nghiêm đó! Thế mà lại
mang họ Phương! Nghiêm Túc cũng đâu phải ở rể, tại sao muốn đứa bé đầu
tiên mang họ Phương?