BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 2187

“Vậy rốt cuộc hắn tìm con nói cái gì?” Sắc mặt Ôn Nguyệt Nga thật khó

coi. Bà ta rõ ràng đã bảo người kia vĩnh viễn đừng xuất hiện trong thế giới
của mẹ con bà ta, thế mà hắn lại tìm đến con gái.

Mặt Nghiêm Hân không thay đổi, “Không nói gì, chỉ muốn gặp con gái

một lần trước khi chết mà thôi.”

Ôn Nguyệt Nga sửng sốt, “Hắn đã chết?”

“Ung thư gan giai đoạn cuối, trước khi con về nước cũng đã chết rồi. Mẹ

yên tâm, ông ta không làm gì có lỗi với mẹ đâu, chỉ muốn thấy mặt con mà
thôi. Hồi mới đầu cũng không nói với con ông ta là ai, chẳng qua sau đó ở
bệnh viện con vô tình biết được mình có cùng nhóm máu với ông ta, thử
một chút mới biết.” Nghiêm Hân tựa như đang nói chuyện về một người
ngoài cuộc, một chút nét thương tâm cũng không có.

Ôn Nguyệt Nga thở phào nhẹ nhõm nơi đáy lòng, bởi cho là người đàn

ông kia muốn uy hiếp bà ta làm cái gì đó. Đã chết là tốt nhất, chẳng còn rắc
rối gì, “Con phải nhớ, con chỉ có thể là con gái của Nghiêm Lôi Hải, nếu để
cho ba con biết được con không phải là con gái của ổng, con đừng mơ có
được bất cứ thứ gì của Nghiêm gia.”

Nghiêm Hân hừ lạnh, “Con biết rõ chuyện này hơn mẹ. Chẳng qua có

Nghiêm Túc ở đây, chúng ta không có khả năng lấy được tất cả những thứ
muốn lấy từ Nghiêm gia.”

“Con biết rõ Nghiêm Túc hận chúng ta mà con còn đối với Nghiêm

Túc...” Ôn Nguyệt Nga chỉ tiếc nói mãi mà Nghiêm Hân cứ như nước đổ lá
khoai.

“Con thích anh ấy. Anh ấy mà thích con thì chẳng phải chúng ta càng

đứng vững gót chân tại Nghiêm gia sao?” Nghiêm Hân kêu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.