“Khóc đến thế mà còn nói là hạt cát vào mắt. Nói mau, ai làm bà uất ức,
tôi nhất định ra mặt thay bà.” Nghiêm Lôi Hải nói.
“Tôi thật sự không sao đâu mà.” Ôn Nguyệt Nga cưỡng ép nở một nụ
cười.
“Có phải Phương Bình An không? Hôm nay bà đi tìm nó mà.” Nghiêm
Lôi Hải lớn tiếng hỏi.
Ôn Nguyệt Nga cúi đầu do dự hồi lâu rồi mới gật gật đầu. Sau đó, dưới
sự yêu cầu liên tục của Nghiêm Lôi Hải, bà ta vờ bất đắc dĩ nói ra chuyện
phát sinh hôm nay.
“Nó đuổi hai mẹ con bà ra ngoài?” Nghe Ôn Nguyệt Nga kể xong,
Nghiêm Lôi Hải tức giận rống lên một tiếng dữ dội, thiếu chút nữa thì nhảy
dựng lên, “Bà có nói là tôi bảo bà sang không?”
“Nói rồi, nói đầy đủ.” Ôn Nguyệt Nga gật đầu.
“Thế mà nó còn dám làm như vậy?” Nghiêm Lôi Hải trợn ngược mắt vì
giận dữ. Phương Bình An biết Ôn Nguyệt Nga thay ông ta qua đó thăm nó
thế mà vẫn đuổi bà ấy ra ngoài! Đây chẳng phải là tát ông ta một cái nảy
lửa hay sao?
Ôn Nguyệt Nga cúi đầu nói bằng giọng tự trách, “Đều tại tôi không tốt,
tôi làm người ta ghét.”
Nghiêm Lôi Hải tức giận đi tới đi lui, “Nó nói cái gì? Bà có nói rõ lý do
bà đến đó không?”
“Đương nhiên tôi có nói chứ, thậm chí còn xin lỗi con bé. Lúc đầu nó
còn khách sáo mời chúng tôi vào nhà uống trà, tôi chỉ nhắc chút về chuyện
của Phương Hữu Lợi. Con bé nó nói... nói...” Ôn Nguyệt Nga cắn cắn môi,
không nói ra.