BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 2237

mới có thể cho là bên trong khách sạn không có camera an ninh. Coi tụi tao
đều ngốc hết đấy hả?”

Thật sự có bằng chứng? Mặt Nghiêm Hân trong nháy mắt trắng bệch!

Nghiêm Lôi Hải nhìn thấy vẻ mặt con gái thì hiểu ngay những gì

Nghiêm Túc nói đều là sự thật, trong lòng ông ta lập tức dâng lên nhiều
cảm xúc phức tạp.

“Anh, em sai rồi, anh đừng tố cáo em!” Nghiêm Hân bò đến bên chân

Nghiêm Túc, hai tay bắt lấy ống quần anh, “Em không có cố ý, em... em
chỉ không cẩn thận. Anh tha thứ cho em đi, được không?”

Lúc đó cô ta bị cơn tức xông lên não nên mới mất lý trí làm ra hành động

như vậy mà hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả, càng không nghĩ tới việc
còn có camera an ninh.

“Sao lúc làm mày không nghĩ đó là sai!” Nghiêm Túc đá văng tay cô ta

ra, “Đừng lấy bàn tay bẩn thỉu của mày đụng vào tao.”

“Em sai rồi, em thật sự sai rồi. Em không muốn ngồi tù, em không muốn

đến Cục Cảnh sát. Ba, mẹ, giúp con, giúp con khuyên anh. Con không dám
nữa đâu.” Nghiêm Hân ôm lấy Nghiêm Lôi Hải, khóc đứt ruột đứt gan như
thật sự rất hối hận.

Nghiêm Lôi Hải tuy trong lòng rất tức giận vì con gái dám làm chuyện

như thế, nhưng dù sao cũng là con gái mình...

“Bình An giờ không sao chứ?” Nghiêm Lôi Hải hỏi.

“Chắc đã làm cho các người thất vọng rồi vì không để con gái các người

hại chết vợ con tôi.” Mặt Nghiêm Túc như được tạc từ khối băng ngàn
năm, dù Nghiêm Lôi Hải không mở miệng anh cũng biết ông ta muốn nói
điều gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.