BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 2259

“Ba, chiều nay con rảnh, con ở trong này chăm sóc ba nhé.” Bình An nhẹ

giọng nói. Cô chỉ muốn đối phó với mẹ con Ôn Nguyệt Nga, không ngờ lại
làm cho Nghiêm Lôi Hải tức giận đến đột quỵ thế này. Đây thật sự là... một
sai lầm.

“Ở đây có y tá bác sỹ, không cần đến cô chăm sóc tôi.” Nghiêm Lôi Hải

khó chịu quát lên.

Mắt Nghiêm Túc lạnh lẽo, “Vậy chúng tôi về trước, ông tự ở một mình

đi!”

Nói xong, thật sự dắt tay Bình An rời khỏi bệnh viện.

Rất nhanh, tin Nghiêm Lôi Hải nằm viện đến tai hai ông bà cụ. Mặc dù

hai ông bà rất thất vọng với đứa con này, nhưng dù sao nó cũng là con
mình, nên đến xế chiều hai ông bà cũng vào thăm ông ta.

Thấy cha mẹ tuổi già lại đến bệnh viện thăm mình, Nghiêm Lôi Hải

không kềm được mà bật khóc trước mặt họ, sám hối mình ban đầu đã
không nghe lời họ mà tin lời Ôn Nguyệt Nga. Nay thì hay rồi, sớm muộn gì
toàn thế giới đều sẽ biết ông ta nuôi con thay người khác, sừng bị cắm một
hơi hai mươi năm. Ông ta trở thành trò cười cho khắp thiên hạ.

Nghiêm lão phu nhân thở dài, “Cũng không hoàn toàn là lỗi của anh.

Nếu Ôn Nguyệt Nga không cố ý lừa anh, sao anh có thể mắc mưu chứ.
Chuyện quá khứ thôi coi như qua, anh dưỡng bệnh cho tốt đi, đừng suy
nghĩ nhiều nữa.”

“Không tiền đồ! Chỉ vì một con đàn bà mà biến mình thành như vậy!”

Nghiêm lão gia hừ một tiếng, nhìn Nghiêm Lôi Hải khóc lóc mà cảm thấy
ông ta chẳng có chút khí khái nào của đàn ông.

“Đúng, con không có tiền đồ, nếu không sao lại bị lừa đến tận bây giờ

chứ. Con vô dụng, có người vợ tốt như Vu Tố Hà mà không biết quý trọng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.