BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 2260

bây giờ mới biết hối hận...” Nghiêm Lôi Hải kêu to lên, “Nhưng ba mẹ có
coi con là con hay không! Ba mẹ chỉ biết ca ngợi Vu Tố Hà tốt bao nhiêu,
chưa bao giờ nghĩ tới cảm thụ của con. Con là đàn ông! Con là đàn ông!”

“Anh giờ trông có giống đàn ông không?” Nghiêm lão gia nghiêm giọng

hỏi lại.

Nghiêm Lôi Hải há miệng ra nhưng không trả lời được. Thật ra, ông ta là

người theo chủ nghĩa đàn ông là chúa tể, nhưng lại là một kẻ có tâm lý hèn
yếu.

“Tố Hà là một cô gái tốt, anh không biết quý trọng con bé chẳng lẽ ba

mẹ phải hùa theo anh? Con à, gút mắc trong lòng con quá nặng nề.”
Nghiêm lão phu nhân lắc đầu, “Thôi nghỉ ngơi đi, tự suy ngẫm cho kỹ. Ba
mẹ về.”

Nghiêm Lôi Hải chẳng nói thêm gì, nhìn hai ông bà cụ rời khỏi phòng

bệnh.

Ông ta mở to hai mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà màu trắng. Thật ra

ông ta đã hiểu ra từ lâu, chẳng qua không dám nói ra mà thôi. Vu Tố Hà
đúng là rất tốt, tốt đến nỗi khiến ông ta tự ti mặc cảm. Ông ta giấu bà mà
tằng tịu với Ôn Nguyệt Nga thì thâm tâm càng ngày càng áy náy sâu sắc.
Ông ta cảm thấy mình thật có lỗi với bà, nên không có có tư cách chung
sống với bà nữa...

Thật ra lý do lớn nhất dẫn đến việc ông ta ly hôn với Vu Tố Hà là vì ông

ta cảm thấy đã không còn xứng đáng với bà.

Nghiêm Lôi Hải chìm vào trong ký ức, cảm xúc kích động cuối cùng hơi

trầm tĩnh lại.

Sau khi Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân rời bệnh viện thì không về nhà

ngay mà đi tìm Ôn Quốc Hoa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.