BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 2262

Trong thâm tâm, Ôn Nguyệt Nga không đành lòng. Dù gì cũng là vợ

chồng nhiều năm, lẽ nào chỉ vì cổ phần công ty mà muốn tức chết ông ta
hay sao?

Nhưng ánh mắt Nghiêm Hân lại lập lòe bất định, vẻ mặt thay đổi liên

tục.

Hai ông bà cụ Nghiêm sau khi từ bệnh viện ra thì kêu tài xế đưa họ về

nhà, vừa vào nhà thì lại nhìn thấy trong phòng khách một người mà họ
không ngờ là sẽ gặp vào lúc này.

Trừ Nghiêm Túc và Bình An, Vu Tố Hà cũng có mặt ở đây.

“Tố Hà? Sao con lại về?” Nghiêm lão phu nhân kinh ngạc hỏi. Không

phải bởi vì con trai của bà chứ? Mà không, thời gian không đúng.

“Ba, mẹ.” Vu Tố Hà đứng lên đỡ Nghiêm lão phu nhân, “Con định làm

mọi người ngạc nhiên nên không nói trước là sẽ về, vừa đến dưới nhà thì
gặp Nghiêm Túc và Bình An, chưa nói được mấy câu thì ba mẹ đã về tới.”

Nghiêm lão phu nhân liếc nhìn Nghiêm Túc, cười gật đầu, “Công việc

không bận lắm sao?”

“Con xin nghỉ phép một thời gian, không bận.” Vu Tố Hà nói, cùng ngồi

xuống với Nghiêm lão phu nhân, “Con nghe Nghiêm Túc nói Lôi Hải ngã
bệnh. Mẹ, anh ấy thế nào rồi?”

Nghiêm lão gia nói, “Không có gì đâu, nó tự tìm tự chịu.”

Nghiêm lão phu nhân thì mềm lòng hơn, kể cho Vu Tố Hà nghe lý do

khiến Nghiêm Lôi Hải bị bệnh, “...Ôn Nguyệt Nga này đúng là không đơn
giản, có thể giấu giếm nhiều năm như vậy. Lôi Hải luôn là đứa kiêu ngạo,
đột nhiên bị kích thích lớn đến thế nên không chịu nổi là phải thôi. Đợi nó
nghĩ thông suốt rồi thì sẽ không sao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.