BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 2302

Nghiêm Lôi Hải chưa kịp hoàn hồn, chỉ tay vào Ôn Quốc Hoa, “Anh bắt

cóc tôi? Anh muốn gì? A, tôi biết rồi, đây là ý của Ôn Nguyệt Nga đúng
không? Thì ra bà ấy sảng khoái đồng ý ly hôn là có mục đích. Chính là để
bắt cóc!”

Ôn Quốc Hoa cười cười mỉa mai, “Con trai mày đã mặc kệ tính mạng

mày mà báo cảnh sát rồi. Thằng già kia, mày nghĩ mạng mày đáng giá hả?”

“Mạng của tôi không đáng tiền, chẳng lẽ các người sẽ có kết quả tốt?”

Nghiêm Lôi Hải cười lạnh hỏi.

“Đến nước này, tao cũng không nghĩ đến kết cục gì nữa, cùng lắm thì

chết chùm thôi!” Ôn Quốc Hoa la lên. Ông ta hoàn toàn không ngờ Nghiêm
Túc sẽ báo cảnh sát. Ông ta chẳng qua chỉ muốn lấy năm mươi triệu tiền
chuộc mà thôi, đâu phải Nghiêm gia lấy không ra con số này, thế mà họ vẫn
báo cảnh sát. Trước đó đã kêu Nguyệt Nga đi thăm dò nhưng hoàn toàn
không phát giác được là bọn họ đã bắt đầu hoài nghi.

Chẳng lẽ Nguyệt Nga lừa ông ta? Không, không thể nào! Nghiêm Lôi

Hải đã cương quyết ly hôn với Ôn Nguyệt Nga rồi, sao nó còn có thể giúp
hắn?

“Tôi chết không sao cả, dù sao cái gì cần thiết tôi cũng đã căn dặn lại rõ

ràng rồi. Huống chi, chuyện này xảy ra, tôi có sống cũng không còn ý
nghĩa. Nhưng anh thì ngược lại à nha. Nghe nói con trai anh vừa kết hôn
không lâu, cháu trai còn chưa ôm được mà đã chết thì rất đáng tiếc đấy.
Còn nữa, cái thằng con không ra gì kia của anh ấy mà, nếu anh chết liệu nó
còn có thể ngồi được trong công ty Ôn gia sao?” Nghiêm Lôi Hải châm
chọc. Ông ta thật sự không muốn chết, nhưng qua chuyện của Ôn Nguyệt
Nga, ông ta đã thấy ra được rất nhiều, nói chuyện với Ôn Quốc Hoa cũng
biết nói thế nào có mang gươm mang đao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.