BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 2303

Mặt mày Ôn Quốc Hoa tái xanh, “Mày tình nguyện muốn chết thế à?

Nếu như mày chết, tài sản của mày đều để lại cho mẹ con Nguyệt Nga.
Đừng quên, tụi mày còn chưa có ly hôn.”

Nghiêm Lôi Hải cười lớn, “Thì ra các người hy vọng vào chuyện này.

Thật buồn cười quá!”

Nghe nói như thế, đầu Ôn Quốc Hoa dâng lên nỗi hồ nghi. Chẳng lẽ di

chúc đã được sửa lại?

“Anh nói cho Ôn Nguyệt Nga, ngay cả khi tôi chết, cô ta cũng sẽ không

lấy được của tôi một xu!” Nghiêm Lôi Hải lớn tiếng cười nói. May mà ông
ta đã có dự kiến trước mà sửa lại di chúc.

Mặt Ôn Quốc Hoa cực kỳ khó coi, lái xe vào một thôn xóm vắng vẻ,

dừng xe trước một biệt thự cũ kỹ hai tầng. Trước và sau nhà đều không có
người ở, nơi này an tĩnh đến không thấy được bóng người.

“Xuống xe!” Ôn Quốc Hoa lôi Nghiêm Lôi Hải xuống xe, kéo vào biệt

thự.

Biệt thự này hẳn đã không có người ở cả mấy năm, đồ đạc bên trong phủ

một lớp bụi thật dày.

Ôn Quốc Hoa trói cả tay lẫn chân Nghiêm Lôi Hải lại, xong mới lấy di

động ra gọi điện thoại cho Ôn Nguyệt Nga, điện thoại vừa được tiếp thì liền
mắng to không ngừng, “Cô nói bọn họ không có báo cảnh sát đúng không?
Thế tại sao lại có cảnh sát bao vây bọn tôi? F*ck con mẹ nó, bây giờ tôi
đang ở căn nhà trước kia. Cô tới đây đi. Đừng để bị theo dõi đó, sẵn mang
một ít đồ ăn luôn.”

Nghiêm Lôi Hải lắng tai nghe lời trao đổi của Ôn Quốc Hoa, cười lạnh,

“Anh cứ thế mà tin cô em này à, cảm thấy cô ta không thể bán đứng anh
sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.