kia với Nghiêm Lôi Hải mà chỉ chăm chăm muốn lấy được tài sản của ông
ta.
Có đôi khi, thân tình trong nhà giàu là được thành lập trên lợi ích nào
đấy.
Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân nhanh chóng đi đến chỗ mà Ôn Quốc
Hoa nói, mới vừa vào đại sảnh liền nhìn thấy Nghiêm Lôi Hải bị trói trên
cây cột.
“Tốt, hai người quả nhiên cũng là đồng mưu!” Nghiêm Lôi Hải nhìn thấy
hai người đàn bà này thì tất cả tức giận trong lòng đồng loạt ầm ầm dâng
lên, chỉ tiếc không thể xông lên đánh cho họ vài tát tai.
Ôn Nguyệt Nga nhìn thấy ông ta bị trói trông rất chật vật thì trong lòng
còn có chút không đành lòng.
“Sao giờ mới đến? Có mang thức ăn không?” Ôn Quốc Hoa từ trong
toilet đi ra, cau mày nhìn Ôn Nguyệt Nga.
“Có mang!” Nghiêm Hân đưa túi nylon cho Ôn Quốc Hoa, nhưng mắt
thì lại nhìn Nghiêm Lôi Hải, không hề có chút áy náy nào mà chỉ cảm thấy
thật hả hê.
Nghiêm Hân đi tới trước mặt Nghiêm Lôi Hải, cười lạnh nhìn ông ta,
“Ba, trông ba không tốt lắm nhỉ.”
“Phì, đồ con hoang, tao không phải ba mày.” Nghiêm Lôi Hải tức giận
kêu lên.
“Cho dù tôi không phải con ruột ông, nhưng dù gì tôi cũng đã gọi ông là
ba hai mươi năm, sao ông có thể nhẫn tâm nói không cần thì lập tức vứt bỏ
tôi như vậy? Bao năm qua tôi hiếu thuận với ông chẳng lẽ là giả sao?”
Nghiêm Hân không xem Nghiêm Lôi Hải tức giận vào đâu bởi cô ta bây