BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 2337

Bình An vốn định hẹn Trình Vận ăn cơm, ai biết gọi điện thoại nửa ngày

mà chẳng gọi được cú nào, lúc gọi cho Phương Hữu Lợi thì cũng gặp tình
huống y chang. Nếu còn không rõ đây là tình huống gì thì cô cũng quá ngu
ngốc rồi.

Buổi tối lúc Nghiêm Túc về nhà, Bình An cùng anh ăn xong bữa tối thì

một hai đòi phải về nhà mình để thăm dò tin tức.

“Em về lúc này sẽ làm kỳ đà cản mũi là cái chắc!” Nghiêm Túc buồn

cười nói.

“Cả một ngày rồi nha, có lời gì cần nói thì cũng phải nói xong rồi chứ.”

Bình An nhăn mũi, cô rất tò mò không biết rốt cuộc ba và Trình Vận thế
nào rồi.

Nghiêm Túc cưng chiều sờ sờ đầu cô, hôn lên môi cô một cái, cười nói,

“Tin anh đi, với ba em mà nói, một ngày tuyệt đối không đủ, huống chi họ
đã không gặp nhau lâu như vậy rồi. Ngày mai hãy gọi điện thoại sang hỏi
thì hơn, nhé?”

Bình An chu chu cái miệng nhỏ nhắn, miễn miễn cưỡng cưỡng gật gật

đầu, “Được rồi, vậy thì chờ ngày mai thôi.”

Từ sau khi mang thai, vợ yêu càng ngày càng giống như một đứa bé, có

đôi khi còn làm nũng hoặc cắm cảu bắt bẻ anh nho nhỏ. Anh chẳng những
không cảm thấy phiền mà ngược lại càng cảm thấy cuộc sống thật mỹ mãn,
ước gì thương yêu cô thêm nhiều một chút.

“Hôm nay khẩu vị có ổn không? Hình như vừa rồi em ăn không được

bao nhiêu.” Nghiêm Túc ôm cô ngồi vào trên đùi mình, hai tay che lấy
bụng cô. Đây là tư thế mà dạo gần đây anh thích nhất, giống như được ôm
hết bảo bối mà anh yêu quý nhất vào lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.