BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 2353

thật lòng cảm thấy hai người đàn ông này cẩn thận đến quá đáng, bởi cô
từng nghe nói có vài phụ nữ có thai còn vác bụng bự đi lên núi cơ đấy.

Bình An làm động tác duỗi người hô hấp cuối cùng xong thì thở phào

nhẹ nhõm cầm khăn lông để cạnh lên lau mồ hôi, lúc muốn đứng lên thì Dì
Liên đang trong bếp chuẩn bị cơm trưa vội vàng chạy ra, “Cẩn thận cẩn
thận, để Dì đỡ con.”

“Dì Liên, tự con làm được mà.” Bình An bật cười. Dì Liên là do ba gọi

tới để chăm sóc cô. Mọi người đều cho rằng cô bây giờ không thích hợp
vào bếp và làm việc nhà, mà ở nhà một mình thì cũng không ổn, nên mời
Dì Liên vốn đã xin nghỉ về chăm cháu nội tới đây chăm sóc cô.

Có thể nói, Bình An là do Dì Liên chăm sóc từ nhỏ đến lớn. Bây giờ cô

sắp làm mẹ, Dì Liên sao đành lòng rời đi, nên dĩ nhiên lập tức nhận lời tới
chăm sóc cô.

Nghiêm Túc càng không có ý kiến. Anh vốn muốn tìm người tin được

đến chăm sóc Bình An, giờ được thế thì còn gì bằng. Dì Liên quen thuộc
tính nết của Bình An, đồng thời có thể ‘trấn áp’ được cô, nên tuyệt đối là
lựa chọn tốt nhất.

“Cẩn thận một chút. Dì biết tự con có thể, nhưng mọi sự cứ cẩn thận vẫn

hơn.” Dì Liên giúp một tay đỡ Bình An đứng lên, lấy cho cô một ly nước
chanh, “Con đó, sắp làm mẹ tới nơi rồi mà vẫn y như con nít vậy.”

“Trong mắt Dì Liên con vĩnh viễn là một đứa bé.” Bình An cười nói.

Dì Liên nhẹ thở dài, “Thời gian trôi qua nhanh thật. Dì còn nhớ lúc mẹ

con mới vừa mang thai con thì rất cao hứng, mới bầu ba tháng thôi mà đã
mua một đống quần áo và đồ chơi rồi. Không ngờ chỉ một chớp mắt mà
đứa bé như con cũng đã sắp làm mẹ. Nếu phu nhân còn sống thì thật vui
biết bao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.