BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 2383

cậu cũng hiểu được là ba muốn đưa các cậu đi nhà trẻ là vì muốn đẩy các
cậu ra xa để độc chiếm mẹ đây mà.

Buổi tối, hai nhóc con muốn Bình An kể chuyện cổ tích. Bình thường,

chỉ cần đọc hai ba truyện thì chúng đã ngủ ngay, chẳng biết đêm nay tinh
thần hai đứa đặc biệt hưng phấn hay sao mà Bình An đã đọc đến buồn ngủ
rũ ra rồi mà tinh thần bọn chúng còn vô cùng sáng láng, muốn tiếp tục nghe
chuyện nữa.

“Đêm nay đọc đến đây thôi, mau ngủ đi.” Cuối cùng, Bình An hết kiên

nhẫn sau khi đã đọc tới mười câu chuyện, bảo hai đứa lập tức nằm xuống
ngủ.

“Mẹ ngủ chung với tụi con đi, không thôi tụi con ngủ không được.” Hai

thằng bé làm nũng, một trái một phải ôm lấy cánh tay Bình An.

Bình An nhìn hai khuôn mặt đáng yêu như thiên sứ, trái tim mềm nhũn

như muốn chảy nước, “Rồi, mẹ ngủ với tụi con, mau nằm xuống đi.”

Vì thế, ba mẹ con nằm chung trong cái giường rộng hai mét, Bình An bị

nhét vào chính giữa rồi hai đứa ôm hai bên, ôm thật chặt như sợ Bình An bị
cướp đi mất vậy.

Rất nhanh, Bình An đã đi vào giấc ngủ.

Tiểu Nghi và Hàn Hàn liếc mắt nhìn nhau, cùng vươn hai tay be bé mũm

mĩm ra, “OK.”

Nghiêm Túc đợi trong phòng thật lâu mà không thấy Bình An vào, cuối

cùng không đợi được nữa mà đến phòng trẻ con để xem sao, nhác thấy tình
hình bên trong thì khóe miệng bất giác giần giật một chút.

Anh nhẹ chân đi qua, sau khi thấy hai thằng con đã ngủ say bên cạnh

Bình An thì mới tức giận khẽ hừ một tiếng, khom lưng cẩn thận ôm Bình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.