BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 496

Những người khác khiếp sợ nhìn chằm chằm hai cha con họ, dường như

không tin lỗ tai mình vừa nghe được cái gì. Mặt Phương Hữu Kiệt hết xanh
lại trắng, ông rất muốn tự trấn an mình rằng nhất định đây là Phương Hữu
Lợi đang nói đùa đó thôi, nhưng rồi nhìn thấy vẻ mặt đầy nghiêm túc của
thằng em, khiếp sợ trong lòng ông dần dần biến thành tức giận, rống lớn
lên, “Mày nói cái gì? Chẳng lẽ mày cũng muốn đem Tập đoàn Phương thị
để lại luôn cho Bình An hả?”

Phương Húc và Lâm Miên Băng cũng ghen ghét nhìn Bình An.

“Không sai, Bình An là con gái của tôi, tài sản của tôi để lại cho con bé,

có vấn đề gì sao?” Phương Hữu Lợi nhàn nhạt hỏi, hoàn toàn coi thường
lửa giận của Phương Hữu Kiệt.

“Con bé sau này sẽ đem gả cho người ngoài, mày muốn đem mấy chục

tỷ tài sản của Phương gia dâng cho người ngoài à?” Hai má của Phương
Hữu Kiệt giần giật.

“Anh Hai, cho là như vậy đi, thì sao chứ?” Phương Hữu Lợi mặt không

thay đổi hỏi.

“Chú Ba, chú không thể nói như vậy được, tài sản Phương gia sao có thể

để cho một mình chú định đoạt được.” Quách Cầm gào to lên.

“Tài sản Phương gia?” Phương Hữu Lợi cười lạnh một tiếng, “Lúc ban

đầu tôi sáng lập Tập đoàn Phương thị không hề dùng tới một đồng một cắc
nào của nhà này. Huống chi tôi với Anh Hai đã ra riêng ngay từ đầu rồi,
công ty này biến thành công ty gia tộc từ lúc nào vậy? Các người đã từng
cống hiến gì mà cho là công ty đương nhiên phải phân chia cho các
người?”

Sau nhiều năm như vậy, Phương Hữu Lợi đều chọn thái độ dễ dàng tha

thứ đối với bọn họ. Nhưng dù là ai đi chăng nữa, thái độ dễ dàng tha thứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.