BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 501

Phương Hữu Lợi trái lại không hề để chuyện Phương Hữu Kiệt rời khỏi

đây trong lòng, “Đi, đi ăn điểm tâm trước cái đã.”

Phương Khiết Hoa còn nhiệt tình với Bình An hơn so với trước đây,

nhiệt tình đến độ ngay cả khi Lâm Miên Băng xuống lầu sau Bình An đòi
ăn bữa sáng, bà cũng không thèm để ý tới con gái, chỉ lo quan tâm xem
Bình An tối hôm qua ngủ có ngon không, bữa ăn sáng có hợp khẩu vị
không mà thôi.

Ăn xong bữa sáng, Bình An theo Phương Hữu Lợi đi đến Từ Đường làm

lễ giỗ tổ, sau đó sẽ đi thăm trấn trên nửa ngày. Cũng không biết quan viên
thị trấn làm sao mà biết được tin tức, buổi trưa cũng kéo tới đây xã giao với
Phương Hữu Lợi.

Cuối cùng, Phương Hữu Lợi đáp ứng qua Tết sẽ quyên một khoản tiền

cho Dương An trấn sửa đường.

Hơn mười giờ sáng ngày hôm sau, Lê Thiên Thần đã tới đón Phương

Hữu Lợi và Bình An chở ra sân bay.

Lê Thiên Thần lái một chiếc xe hơi Phong Điền, mặc áo khoác màu xám

đen, bên trong là sơ mi ca rô màu lam, càng làm nổi bật lên vẻ anh tuấn nhẹ
nhàng nhã nhặn của anh. Cái khí chất thanh thoát loại này đặt giữa một xã
nhỏ thuần khiết trở nên hấp dẫn ánh mắt một cách đặc biệt, lúc Lâm Miên
Băng vừa nhìn thấy anh bước xuống xe thì đôi mắt tô vẽ tựa như mắt gấu
trúc lập tức sáng lên.

Tầm mắt Bình An đang lơ đãng đặt trên người Lê Thiên Thần chợt lóe

lên, khẽ mỉm cười, “Anh Thiên Thần.”

Lê Thiên Thần đi tới, mang hành lý của Phương Hữu Lợi và Bình An thả

vào cốp sau xe, con mắt sắc bén lúc này lại dịu dàng như nước nhìn Bình
An. Chỉ mới không gặp hai ngày mà đáy mắt nóng rực của anh dường như
lại càng nồng đậm thêm vài phần, “Hai ngày qua vui vẻ chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.