BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 536

“Ừm, của anh có thể sẽ là của em, cần gì rắc rối vậy.” Nghiêm Túc nói

không nhanh không chậm.

Hai má Bình An phiếm hồng, háy anh một cái, “Nói cứ như thật vậy.

Hay là ngày mai anh lập tức đưa cho tôi chức Tổng Tài của Nghiêm thị đi,
dù sao của anh cũng chính là của tôi mà.”

Đèn đỏ sáng lên ở ngã tư trước mặt, Nghiêm Túc từ từ dừng xe, ánh mắt

hàm chứa ý cười, “Em chắc chắn là muốn thế chứ?”

Giống như chỉ cần Bình An gật đầu, anh sẽ làm y theo lời cô nói vậy.

Ngược lại, Bình An tiếp không nổi chiêu này, quay đầu hừ một tiếng, “Ai
mà thèm.”

Nghiêm Túc nhìn gương mặt nghiêng có các đường cong tinh tế của cô,

khóe miệng nhếch lên thật cao.

Tiếp theo đó hai người không nói thêm một lời nào nữa, bên trong xe lan

tỏa những khúc nhạc piano mềm nhẹ du dương, Bình An im lặng lắng nghe
đến suýt nữa thì lăn ra ngủ mất.

Nửa giờ sau, xe của họ chậm rãi tiến vào trong một tiểu khu sân vườn,

liếc mắt nhìn xung quanh chỉ thấy một loạt các biệt thự cao ba tầng gần
nhau, cách đó không xa vẫn còn những thửa ruộng mênh mông bát ngát.
Đây là dạng tiểu khu được xây theo kiến trúc nông thôn, đất không quá đắt,
lại thích hợp cho người lớn tuổi ở, cho nên có rất nhiều những người về
hưu của Thành phố G về ở tại đây.

Nghiêm Túc có mua một biệt thự ở chỗ này để cho Nghiêm lão phu nhân

thỉnh thoảng có thể cùng các đồng nghiệp già đến đây nghỉ dưỡng.

Bình An vẫn còn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng sắp ngủ nên

Nghiêm Túc đánh thức cô, trêu ghẹo nói, “Bộ tối qua hưng phấn quá không
ngủ được à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.