BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 652

Hiểu Mị thật sự là một báu vật trời sinh, bất cứ ở nơi nào cũng đều dễ dàng
hấp dẫn ánh mắt phái nam.

Đỗ Hiểu Mị thấy Bình An nhìn mình mà vẫn giữ một vẻ mặt lạnh mắt

cũng lạnh nên tức không thể tả. Cô thật sự không hiểu liệu có phải kiếp
trước mình giết người nhà Phương Bình An hay không mà sao từ lần gặp
mặt đầu tiên bọn họ đã bắt đầu đối xử với nhau giống như kẻ thù, người
này đều không thể nào chịu nổi người kia, cô sớm muộn gì cũng sẽ có một
ngày vượt qua và thống trị Phương Bình An, nhìn cô ta mất đi tất cả.

“Đã lâu không gặp.” Cho dù trong lòng vô cùng hận không xé được cái

bộ mặt giả dối này, nhưng vì từ nhỏ được nuôi dạy như một thiên kim tiểu
thư nhà quyền thế nên Đỗ Hiểu Mị vẫn bày ra một nụ cười thân thiết.

Giọng điệu cứ y như họ là bạn thân nhiều năm không gặp, chẳng lẽ giữa

các cô đã từng có giao tình kiểu này sao? Bình An buồn cười nhìn cô ta,
chờ cô ta nói tiếp.

“Ngày mai chị sẽ đi Thành phố S với Thiên Thần cho nên tới đây chào từ

giã với các học đệ học muội cùng khoa một chút, định tìm em cùng ra
ngoài dùng cơm nhưng gọi điện thoại đến ký túc xá của em thì bạn cùng
phòng nói em đi ra ngoài.” Đỗ Hiểu Mị nhắc tới Lê Thiên Thần một cách
vô cùng thân thiết, mắt dò xét cẩn thận xem vẻ mặt Bình An có biểu hiện
biến hóa gì không.

Bất kể hiện tại cô biểu hiện lạnh lùng với Lê Thiên Thần đến thế nào,

nhưng vì trước khi cô trọng sinh thì tình cảm lưu luyến si mê của cô đối với
Lê Thiên Thần ai ai cũng biết, cho nên không ai tin bây giờ trong lòng cô
chẳng còn chút tình cảm gì đối với anh ta.

Đỗ Hiểu Mị muốn nhìn xem cô ghen thì trông thế nào đấy à?

“Vậy sao? Chúc cô thuận buồm xuôi gió, hy vọng có thể làm ra thành

tích tốt ở Thành phố S.” Bình An cười tủm tỉm, “Chân ướt chân ráo khai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.