BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 698

Quay đầu xe lại chạy về phía làng Đại Học.

Vừa dừng xe trong bãi đậu, điện thoại di động liền vang lên, Bình An

vừa nhìn hiển thị trên màn hình thì nhíu mày, là điện thoại của Liễu Mi,
chẳng lẽ lại muốn đi họp? “Chào chị.”

Đầu bên kia trầm mặc một lúc như đang do dự gì đó.

Bình An cũng không vội, cầm túi xách xuống xe, chậm rãi đi trở về ký

túc xá. Lúc này trên đường chỉ có lưa thưa người đi lại, ánh mặt trời giữa
trưa tháng ba ấm áp, bầu trời xanh thẳm như vừa được gột rửa, mây trắng
như được kéo thành từng sợi tơ dệt trên bầu trời, gió xuân thổi lất phất qua
tán lá xanh biếc phát ra tiếng vang xào xạc.

Thật là một khoảng thời gian yên tĩnh tươi đẹp như mật ngọt.

“Phương Bình An, chuyện hôm qua cám ơn em.” Rốt cuộc đầu kia của

điện thoại cũng truyền đến giọng nói trầm khàn khó hiểu của Liễu Mi, nghe
giống như vừa khóc xong.

“Dường như tôi cũng có giúp gì chị đâu, không cần phải cám ơn tôi.”

Bình An nhíu mày, cũng không hiểu lắm lời cám ơn này của Liễu Mi từ đâu
mà có.

Liễu Mi cười khan một tiếng, “Trước giờ tôi vẫn cảm thấy em rất vô

dụng, sau ngày hôm qua mới thấy thì ra người vô dụng là chính mình.
Phương Bình An, em thật sự làm cho người ta nhìn em bằng cặp mắt khác
xưa.”

Khóe miệng Bình An khẽ cong lên, “Liễu Mi, vì chị thích Đàm Tuyền

nên mới cam tâm tình nguyện thay anh ta gánh chịu trách nhiệm sao?”

Xem tình huống hôm qua, Liễu Mi tình nguyện bị hiểu lầm là không làm

tròn trách nhiệm nên không có điện thoại thông báo cho Bình An chứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.