BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 699

không nguyện nói ra là Đàm Tuyền sai cô ấy làm vậy, thậm chí khi thấy
Đàm Tuyền trách cứ cô ấy cũng không nói một câu nào, nếu như không có
tình cảm với Đàm Tuyền thì với tính cách của cô ấy làm sao có thể cắn
răng im lặng chịu xỉ nhục như vậy chứ.

Khó mà nghe thấy tiếng nức nở vô cùng mỏng manh của Liễu Mi.

Bình An dừng ở bên hồ nhìn mặt hồ gợn sóng, vẻ mặt trầm tĩnh lãnh

đạm, “Nếu thật sự thích một người, nghĩa là không nỡ để cho cô ấy chịu
một chút xíu uất ức nào.”

“Tôi hiểu, dù gì đi nữa vẫn cám ơn em.” Giọng Liễu Mi nhỏ xuống, hôm

qua nếu không nhờ Bình An thì tất cả mũi dùi trách nhiệm đều trút vào
người cô, mà người làm cho cô phải đối mặt với nhiều nỗi khó khăn như
vậy lại chính là Đàm Tuyền, người mà cô tin tưởng nhất.

Anh nói anh là Hội trưởng Hội Sinh viên, cô là tổng thư ký, nếu như

công khai tình yêu thì sẽ ảnh hưởng không tốt. Cô nghe lời anh, trước mặt
mọi người bọn họ cư xử với nhau giống như bạn học bình thường, gần như
rất ít khi hẹn hò, lần nào cũng phải đi tới một khu vực nào đó thật xa trường
học không ai nhận biết được họ thì mới có thể nắm tay nhau giống người
yêu bình thường...

Cô cho là, cho dù gặp bất kỳ chuyện gì, anh cũng có thể trở thành một

mảnh trời của riêng cô, có thể đứng trước mặt cô mà ngăn cản hết thảy cho
cô, ai ngờ, khi phải đối diện với trách nhiệm, anh đẩy cô ra gánh chịu sai
lầm thay cho anh.

Cô cảm tạ Phương Bình An, không chỉ bởi vì hôm qua cô ấy đã thay

mình nói một câu, mà còn rất cảm tạ cô ấy vì đã cho mình thấy rõ bộ mặt
thật của Đàm Tuyền.

Ngắt điện thoại xong, Bình An tiếp tục chậm rãi dạo bước trên con

đường yên tĩnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.