BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 776

với anh tưởng tượng, giống như chỉ cần anh nhẹ nhàng dùng sức một chút
là có thể bẻ gãy hông cô vậy.

“Giờ tôi rất tốt rồi, anh cũng nên buông tôi ra chứ?” Mùi gỗ đàn hương

thoang thoảng đặc trưng trên người anh quanh quẩn trong hơi thở của cô,
bởi vì cảm nhận được nhiệt độ trên người anh mà đầu quả tim khẽ run rẩy,
cô thầm nghĩ phải tránh anh xa xa một chút.

Nghiêm Túc nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng nõn mềm mại của cô,

bỗng nhiên thở dài, đưa tay nâng cằm của cô lên, “Bình An, thấy em cười
rạng rỡ với đàn ông khác như vậy, anh rất mất hứng.”

Bình An tươi cười một tiếng, “Anh mất hứng thì lên quan gì tới tôi?

Trước kia anh trái ôm phải ấp thì có lo lắng người phụ nữ của mình mất
hứng không?”

“Đó là trước kia...” Nghiêm Túc nhẹ nhàng thở dài, nếu biết trước được

rằng anh sẽ gặp phải Phương Bình An, thì trước kia cho dù có đặt một cô
gái nghiêng nước nghiêng thành ở trước mặt, anh cũng sẽ không có hứng
thú, “Bình An, chúng ta đừng nhắc chuyện trước kia nữa, được không?”

“Anh buông tôi ra đã.” Giọng của anh mang theo thỉnh cầu, tim Bình An

cũng mềm nhũn ra.

Nghiêm Túc nghe lời buông cô ra, vừa bất đắc dĩ vừa yêu chiều nói,

“Bình An, em thật sự ghét anh như vậy à?”

Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ mình sẽ vì một cô gái mà ghen tuông

đến thốt ra lời như thế, nói ra người nào sẽ tin đây?

Bình An mấp máy môi, lui về phía sau hai bước, “Bây giờ tôi căn bản

không muốn nói chuyện tình cảm, đây không phải là vấn đề ghét hay không
ghét.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.