BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 774

Bình An ngắm nhìn chung quanh, chân từ từ bước đi, trong đầu cố gắng

hồi tưởng xung quanh đây sẽ là tòa nhà nào, cũng sẵn đó ngẫm nghĩ xem
cái gì có thể làm cho cô thu lợi.

Nhưng cho dù nhìn thế nào vẫn thấy mảnh đất mới thấy ngoài kia là

đáng giá để mua lại nhất. Hiện tại chỗ này vẫn được xem là địa phương hẻo
lánh vùng ngoại ô, nếu như thật sự muốn mua đất, cô có thể lấy tiền hoa
hồng được chia từ cổ phần Phương thị mà mẹ để lại cho cô là đủ tiền mua
ngay. Nhưng khoản tiền đó… trước hai mươi hai tuổi cô không được quyền
tự mình sử dụng nếu không có bà ngoại và ba đồng ký tên.

Nếu như cô nói với ba cô muốn mua đất... Hai người sẽ đồng ý chứ?

Cho dù thế nào cũng phải thử một chút.

Bình An vừa đi vừa suy nghĩ, nhất thời không chú ý dưới chân nên dẫm

lên một khối đất phủ cỏ hơi nhô cao, cả người lao về phía trước. Cô kêu
khẽ một tiếng, vội vàng đưa tay che mặt, cùng lúc bên hông đột nhiên kéo
căng, cả người cô bị lôi trở về, rơi vào trong một lồng ngực dày rộng cường
tráng.

Bên tai truyền tới một tiếng cười trầm thấp vui vẻ giống như là rượu ủ

lâu năm nồng nồng đậm, chậm rãi thấm vào lòng cô, “Đi đường cũng
không cẩn thận vậy à? Lỡ ngã một cái hủy mất khuôn mặt xinh đẹp này thì
làm sao đây?”

Nghiêm Túc? Bình An vội vàng mở hai tay đang bụm mặt ra, trợn tròn

đôi mắt to đen nhánh, “Sao anh lại ở đây?”

“Ba em đi với kiến trúc sư ra phía sau xem tình hình nền móng thế nào,

anh cũng đi quan sát xung quanh.” Đáng lý ra anh nên đi cùng với Phương
Hữu Lợi, theo anh, giai đoạn đầu của công trình rất quan trọng, từ lúc
Phượng Hoàng Thành chính thức khởi công tới nay, hầu như cứ cách hai
ngày là anh lại tới xem xét tiến độ công trình một lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.