BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 808

Ôn Triệu Dung đột nhiên thấy gai mắt, cồn rượu như xộc thẳng lên mũi,

trong đầu chỉ còn lại một câu hỏi duy nhất, sao Bình An lại quen Nghiêm
Túc? Hai người trông như đã rất thân thuộc...

“Học trưởng, anh không sao chứ?” Bình An ngồi xuống, giãy thoát được

bàn tay của Nghiêm Túc, thấy vẻ mặt thống khổ của Ôn Triệu Dung nên
vội vàng lo lắng hỏi.

Nghiêm Túc nhíu mày, mắt hoa đào hơi hơi híp lại, “Thì ra em cũng biết

nhóc con này.”

Ôn Triệu Dung từ từ mở mắt ra, nở một nụ cười đẹp trai lãng tử tươi

sáng như ánh mặt trời với Bình An, “Anh không sao. Bình An, sao em lại
tới đây? Trước kia em đâu có thích đến quán bar.”

Bình An nhẹ nhàng cười, “Mấy bạn nói muốn tới để xem, vừa may em

có thẻ VIP.” Nói xong liếc mắt sang Nghiêm Túc, lúc ấy thẻ này là do anh
cứng rắn nhét cho cô.

Nghiêm Túc cúi đầu nhấp một ngụm rượu, mắt đổi sang sắc màu thâm

trầm sâu thẳm, thằng oắt Ôn Triệu Dung này... cũng có tâm tư với Bình An.

“Thì ra em cũng biết biểu ca.” Ôn Triệu Dung cười như không cười nhìn

Nghiêm Túc, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “biểu ca”.

“Biểu ca?” Bình An kinh ngạc kêu lên, “Hai người là anh em họ?”

Nghiêm Túc khoác tay rất tùy ý lên lưng ghế sofa Bình An đang ngồi, vẻ

mặt nhàn tản khôn tả, nụ cười trên mặt đẹp đến gợi cảm, “A, mẹ kế của anh
là cô của cậu ấy, nên chúng tôi hữu duyên vô tình mà trở thành anh em họ.”

Nghe không ra tình cảm gì trong câu nói này của Nghiêm Túc, thần sắc

trong mắt Ôn Triệu Dung lại tối thêm mấy lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.