BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 844

Triệu Mẫn mất tích, Ôn Quốc Quang liền bệnh nặng không dậy nổi, đến giờ
vẫn chưa thấy khởi sắc lên được chút nào.

“Ba, hôm nay có khá hơn chút nào không?” Anh gõ cửa rồi đi vào, thấy

Ôn Quốc Quang đứng bên cửa sổ sát đất liền nhỏ giọng quan tâm hỏi một
câu.

Ôn Quốc Quang xoay người lại, nhìn thấy con trai thứ, khuôn mặt tái

nhợt vàng như nến lộ ra nụ cười nhẹ, “Về rồi đấy hả? Gặp mẹ con chưa?”

“Không biết mẹ đã bớt giận chưa?” Ôn Triệu Dung đi tới, đỡ tay Ôn

Quốc Quang ngồi xuống sofa bên cạnh.

“Tức hết cả một buổi tối, chắc giờ đã nguôi nguôi rồi. Hôm nay con có

đến công ty không? Phía bác cả con còn cố ý gây khó khăn cho con à?” Ôn
Quốc Quang ho khan vài tiếng, khàn giọng hỏi.

Ôn Triệu Dung vỗ nhè nhẹ lên lưng ông, “Ba, ba phải dưỡng thân thể

cho khỏe lên đi đã, chuyện công ty không cần phải lo lắng, con sẽ giải
quyết.”

“Giải quyết? Con nghĩ phải giải quyết thế nào? Bác cả con và Triệu Tân

đã lôi kéo được Nguyệt Nga, đến lúc đó bọn họ cùng nhau đối phó con thì
công ty này còn có chỗ cho chúng ta ngồi sao?” Thanh âm đầy lửa giận
hừng hực của Ôn phu nhân từ ngoài cửa truyền vào, khuôn mặt không hóa
trang nhìn như mất hết tinh thần.

Ôn Triệu Dung cảm giác não mình lại có gì đó đập thình thịch đau đớn,

vô lực vuốt vuốt giữa mày, “Mẹ, về nhà thì đừng nói chuyện công ty nữa.
Con sẽ có biện pháp, mẹ với ba không cần lo lắng.”

“Biện pháp? Con có biện pháp gì, nói mẹ nghe thử xem. Sắp xếp chu đáo

để con nói chuyện với cô Bạch nhà người ta sao con không làm, lại đi chào
hỏi con bé không đứng đắn kia. Nó giúp được gì cho con? Nếu giờ Anh Hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.