BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 956

Phương Hữu Lợi đã mặc lại quần áo chỉnh tề, đứng nhìn ra khoảng

không sáng sủa ngoài cửa sổ, “Còn có cái gì mà tôi không thể biết đâu? Sợ
tôi thương tâm hay là sợ tôi không chịu nổi cú sốc? Chẳng lẽ đến giờ mà tôi
còn không biết rõ bọn họ là hạng người gì sao?”

Hồng Dịch Vũ nhẹ thở ra trong lòng, đúng là Phương Hữu Kiệt có phúc

mà không biết hưởng, có một người em trai che chở mình đến độ này mà
ông ta còn không biết quý mến trân trọng, không nên ép em mình đến mức
cuối cùng tự ông ta lại chui đầu vào rọ thế này.

“Chủ Tịch, chứng cớ đều ở trong này.” Hồng Dịch Vũ đưa cho Phương

Hữu Lợi một túi giấy dai thật dầy.

Phương Hữu Lợi chần chờ một chút nhưng rồi vẫn mở túi giấy lôi tài

liệu ra, liếc sơ qua giấy tờ, sắc mặt dù có khó coi nhưng xem như vẫn bình
tĩnh.

Hồng Dịch Vũ không biết là trước đó Phương Hữu Lợi đã biết được

phần lớn sự thật từ Phương Khiết Hoa rồi.

“Chủ Tịch, kế tiếp nên làm thế nào đây?” Hồng Dịch Vũ nhỏ giọng hỏi.

Phương Hữu Lợi nhắm mắt lại, trầm giọng nói, “Lập tức thông báo cho

phía Thành phố J... Dừng tất cả công trình lại, điều chuyên gia đi kiểm tra,
tất cả vật liệu xây dựng đã nhận vào đều phải kiểm tra cặn kẽ, nếu có thứ
phẩm đều không cho phép dùng vào công trình; nếu xác định không có vấn
đề mới được tiếp tục công trình.”

Hồng Dịch Vũ nói, “Chủ Tịch, như vậy tổn thất sẽ rất lớn.”

“Chờ đến lúc xảy ra chuyện thì không chỉ dừng lại ở việc tổn thất tài sản

đâu.” Phương Hữu Lợi trầm giọng nói.

“Dạ, tôi hiểu, tôi lập tức đi gọi điện thoại.” Hồng Dịch Vũ nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.