BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 958

Bình An tức giận nhìn cô ta, “Nếu cô không hiếm lạ, vậy xuống xe, đừng

cho là tôi muốn đi chung với cô.”

“Tôi mới chỉ nói có một hai câu mà làm gì dữ vậy. Thật nhỏ mọn.” Lâm

Miên Băng hầm hừ, “Chính Bác Ba kêu cô đưa tôi đi dạo phố, nếu cô
không mang tôi đi, tôi sẽ nói với Bác Ba là cô ghét bỏ tôi.”

Hiện giờ nhất định là ba đang có chuyện rất quan trọng muốn nói cùng

cô cô, tuyệt đối không thể để Lâm Miên Băng quấy rầy bọn họ, nhưng thật
sự thì cô chẳng muốn chung đụng với “cực phẩm” này một chút xíu nào.

“Đi mau đi, chúng ta đi dạo phố, tôi có rất nhiều thứ muốn mua đó. À

đúng rồi, cô có mang thẻ vàng gì đó không.” Lâm Miên Băng căn bản
không nhận thấy được Bình An chán ghét cô ta, còn không khách sáo đưa
ra yêu cầu trên.

“Tôi không mua đồ, mang thẻ vàng làm gì.” Bình An tâm không cam

tình không nguyện nổ máy xe, hỏi giọng thản nhiên.

“Thì tôi mua, chẳng lẽ cô không trả tiền cho tôi sao?” Lâm Miên Băng

kinh ngạc nhìn cô, giống như Bình An vừa hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn.

Giọng điệu này quá làm cha người ta rồi, cứ như là chuyện đương nhiên

vậy, Bình An buồn cười hỏi, “Tại sao cô mua đồ mà tôi phải trả tiền? Tôi
nợ cô hả?”

“Cô là chị họ tôi, lại là chủ nhân nơi này, chẳng lẽ cô không tận lực tiếp

đón như chủ nhà sao? Bác Ba bảo cô đi dạo phố với tôi cũng ý là bảo cô
mua đồ cho tôi đó chứ gì? Nhà các người cũng có thiếu tiền đâu, làm gì mà
tính toán chi ly vậy.” Lâm Miên Băng nói nghe vô cùng đúng lý hợp tình,
cứ y như là lời cô là chân lý vậy.

Đúng là Tư Tưởng người Sao Hỏa không thể tưởng tượng nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.