BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 986

Nghe được những lời này của Phương Hữu Kiệt, não bộ Phương Hữu

Lợi giần giật đau đớn, ông phát hiện cứ mỗi lần nói chuyện với ông Anh
Hai này thì ông đều bị chọc tức đến tính khí cũng trở nên nóng nảy, “Nếu
anh sĩ diện như vậy thì đã không làm những việc này. Nếu anh bòn rút
hưởng chút lợi ích của công ty thì coi như không có gì, đằng này anh lại
tính kế trên cả vật liệu xây dựng các công trình, anh còn muốn là tôi phải
nói riêng với anh mà thôi? Trước đây tôi đã nhắc nhở cảnh cáo anh bao
nhiêu lần, anh có chịu nghe vào tai đâu?”

Phương Hữu Kiệt nhận nhận lỗ mũi, có chút hậm hực. Trước đây đúng là

Phương Hữu Lợi có nhắc nhở ông ta rằng công trình không thể qua loa,
công trình kém chất lượng sẽ phá hủy công ty. Nhưng sau khi ông ta hưởng
được ngon ngọt một lần mà không thấy phát sinh ra chuyện gì ngoài ý
muốn thì đã cảm thấy chẳng qua là Phương Hữu Lợi nói phóng đại lên vậy
thôi, rồi lại cảm thấy Trời cao Hoàng Đế xa, nên dần dần càng không biết
thu tay lại, ai mà biết đột nhiên ở đâu lại lòi ra chứng cớ như vậy.

Không đúng! Trước hôm qua không hề nghe Phương Hữu Lợi đề cập gì

tới chuyện công trình, sao tự nhiên mới đi bệnh viện một chuyến lại bất ngờ
cách chức ông ta cơ chứ? Hơn nữa, những chứng cớ kia ở đâu mà chỉ trong
vòng một ngày thì đã trưng ngay ra được, rõ ràng là đã có chuẩn bị từ
trước.

Chẳng lẽ đã tính toán sẵn để đuổi ông ta ra khỏi công ty?

Phương Hữu Kiệt càng nghĩ càng cảm giác mình bị người ta sắp đặt hãm

hại, ánh mắt nhìn Phương Hữu Lợi cũng có chứa tức giận, “Là mày, chính
mày đã tính toán từ đầu để đẩy tao vào chỗ chết, đã muốn lột chức của tao
từ trước rồi. Mày vẫn dấu dấu diếm diếm thu tập chứng cớ sau lưng tao. Ha
ha, tao hiểu rồi, Phương Hữu Lợi, mày muốn đuổi tao ra khỏi công ty thì
cần gì tốn công dữ vậy, cứ trực tiếp đuổi thẳng tao cho rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.