BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 987

Phương Hữu Lợi lạnh lùng nhìn ông ta, “Nếu như anh không tham ô thì

người khác làm thế nào tìm được chứng cớ?”

“Mày thừa nhận là mày làm đúng không? Hương thân phụ lão trong họ

nếu biết mày vô tình vô nghĩa như vậy nhất định sẽ mắng mày là thằng
ngụy quân tử!” Phương Hữu Kiệt giận đến nỗi mắng to bằng những từ ngữ
ác độc.

Ánh mắt lạnh lẽo bén nhọn của Bình An quét tới, Phương Hữu Lợi đưa

tay đè vai của cô để kìm cô lại.

“Nếu mà tôi vô tình vô nghĩa thì đã không cho anh vào công ty làm việc.

Anh đặt tay lên ngực mà tự vấn lương tâm mình đi, những năm gần đây anh
đã làm được gì cho công ty? Anh biết làm những gì anh kể ra xem? Tôi dễ
dàng tha thứ cho anh bởi vì anh là Anh Hai của tôi. Nhưng anh phải hiểu rõ
một điều, tôi không có nghĩa vụ phải nuôi anh cả đời, cũng sẽ không dâng
công ty cho anh tiêu xài tham ô một cách đương nhiên.” Phương Hữu Lợi
không tức không giận, thanh âm bình thản sóng nước chẳng xao.

“Công ty là của nhà mình, tao lấy tiền nhà mình thì có quan hệ gì?”

Phương Hữu Kiệt lớn tiếng quát.

“Chúng ta đã chia nhà ra riêng từ lâu. Ban đầu ba mẹ lấy tiền cho tôi làm

ăn, anh hết sức phản đối. Nếu anh quên thì tôi có thể nhắc cho anh nhớ, từ
giây phút tôi thành lập công ty đã không có bất cứ quan hệ gì với anh, mà
đó là tôi và Lệ Hoa đánh liều mà mở ra.” Phương Hữu Lợi nói rành rọt
từng chữ từng câu, thanh âm bén nhọn gõ vào lòng Phương Hữu Kiệt.

Mặt Phương Hữu Kiệt hết xanh lại đỏ, ông ta đương nhiên chưa từng

quên ban đầu ông ta đã làm mình làm mẩy phản đối mạnh mẽ cha mẹ đem
tiền đưa cho Phương Hữu Lợi đi mở công ty, nhưng mà anh em ruột nào lại
phân chia rõ ràng như vậy chứ, của Phương Hữu Lợi chính là của ông ta!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.