BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 989

“Không phải là tôi ép buộc anh, mà là anh tự mình gieo gió gặt bão!”

Phương Hữu Lợi lạnh lùng thốt lời, “Mấy ngày nữa kết quả kiểm nghiệm
các công trình ở Thành phố J sẽ được trình lên, có hay không có vấn đề gì
thì anh đều muốn tự mình đưa lưng gánh vác phải không? Nếu là như vậy,
anh cứ tiếp tục giữ cái chức Tổng Giám Đốc của anh.”

Phương Hữu Kiệt nghe vậy, biểu hiện do dự lộ rõ trên mặt.

Phương Hữu Lợi thấy vậy, lắc đầu một cái, xoay người đi lên lầu.

“Bác trai, anh họ, còn muốn uống trà không? Trà cũng lạnh rồi.” Bình

An đưa mắt nhìn Phương Hữu Lợi lên lầu xong mới ngọt nhạt hỏi cha con
Phương Hữu Kiệt.

“Ba mày đối đãi với anh ruột của nó như vậy, rồi sẽ bị báo ứng cho

xem!” Phương Hữu Kiệt không cam lòng, vẫn hùng hùng hổ hổ quát mắng
như cũ.

Bình An cười khẽ, ngữ điệu rất nhẹ rất chậm, “Bác trai, chính bác tự hỏi

xem bác vừa mới cư xử thế nào với ba cháu vậy? Trừ việc tính toán lấy tài
sản nhà cháu, các người có bao giờ xem chúng tôi như người thân đâu? Bác
trai, ba cháu đối với bác như vậy là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ bác rồi,
bác đừng tiếp tục níu kéo không buông nữa. Bác khăng khăng không chịu
rời công ty cũng chỉ là vì không bỏ được những quyền lợi tốt đẹp do chức
vị mang lại mà thôi. Nhưng bác có suy nghĩ qua chưa, bác ăn to nói lớn
hách dịch như vậy, có bao nhiêu người ghen ghét nhìn chằm chằm vào bác.
Hôm nay ba có thể ém nhẹm chứng cớ cho bác, còn về sau này thì sao?
Làm sao thuận lợi được như vậy nữa... Một khi ngồi tù, thì có trời mới cứu
được bác.”

Phương Hữu Kiệt nghe Bình An phân tích xong thì tim đập dồn dập một

lúc vì quá sợ hãi. Những năm qua ông ta làm vậy mà không chút kiêng kỵ
chính vì biết Phương Hữu Lợi sẽ không thật sự mạnh tay đối với ông ta, dù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.